Anh đi sinh nhật em cùng với cây lũ guitar Anh đi sinh nhật em ko bánh cùng không hoa Anh đi sinh nhật em chỉ có bài tình ca Chỉ có trái tim yêu, đã ca hát rộn ràng Lời ca kết thành hoa thắm ngọt ngào anh hát khuyến mãi em Đàn reo hóa thành câu chúc rộn rã nâng phím tặng em Lời ca hóa thành ngọn nến Hồng hào soi sáng khía cạnh em Đàn reo hóa thành câu chúc Mừng ngày sinh của đời em
Liên Khúc bài bác Không thương hiệu Số 3 & Bài ko Tên ở đầu cuối (Vũ Thành An) Nhạc sĩ: Vũ Thành An

Yêu nhau lẫn nhau nụ cười. Yêu đương nhau cho nhau cuộc đời. Mà lại đời đâu biết đợi. Để ý trung nhân kết đôi. Yêu thương nhau cho nhau một lần. Mến nhau thương cho một lần. Một lượt thôi vĩnh biệt. Một lượt thôi mất nhau. Để...

Bạn đang xem: Anh đi sinh nhật em không bánh và không hoa


LK bài Không thương hiệu Số 2, bài xích Không Tên cuối cùng (Vũ Thành An) Nhạc sĩ: Vũ Thành An

Lòng bạn như lá úa, trong cơn mưa chiều
Nhiều cơn gió cuốn, chuyển phiên xoay trong hồn
Và lần đau này vẫn còn đấy
Chiều về không buông nắng, đến mây âm thầm
Một bản thân trong chiều vắng, nhớ song môi mềm
Ngày nào thân thiết trao thân.Tìm vào thời điểm tháng ngày...


hòa hợp âm bài hát bài xích thánh ca bi ai - Nguyễn Vũ Nhạc sĩ: Nguyễn Vũ

bài thánh ca đó còn nhớ ko em Noel năm nào chúng mình gồm nhau lung linh sao trời rất đẹp thêm môi đôi mắt Áo white em bay như cánh thiên thần Giọt môi hôn dưới tháp chuông ngân cùng cả nhà qùy dưới...


bài bác Tình Ca Đầu Tiên (Phạm quang Tuấn) Nhạc sĩ: Phạm quang Tuấn

đêm âm u đợi ngóng hơi thở của mặt trời ngọn cỏ khô mong muốn giọt nước đuối từ biển lớn khơi con mắt lòa tra cứu ánh sao vào mây mù bất chợt những phân tử sương mai long lanh như mẫu lệ ngọt nữ tính thánh thót dịu rơi ... (repeat) hốt nhiên mặt trời hằn đen vết...


bài xích Ca đáng nhớ - Tú Nhi Nhạc sĩ: Tú Nhi

Còn gì bây giờ anh sao thương nhớ đầy vơi. Mộng tình còn trong thâm tâm hay chết theo ngày tháng. Còn lưu giữ mãi hôm nào, lời trao nhau ban đầu. Ai nỡ quên tình nhau. Đời còn điều gì khác vui rộng trong giây phút được yêu. Đời còn gì đau thương khi lắng...


bài bác Cuối cho tất cả những người Tình (Nguyễn Vũ) Nhạc sĩ: Nguyễn Vũ

Người yêu ơi còn nhớ không Chuyện thời xưa tuy vẫn qua mau Mình hứa thề yêu mãi nhau cho dù năm tháng nhiều năm Rồi thời hạn lặng lẽ trôi Rồi tình cảm chấp cánh bay mau người xa xôi như nhẵn mây Lời hứa đầu tôi bản thân tôi ĐK : Thôi ý trung nhân hỡi...


bài bác Ca gia sư Trẻ (Phạm Đăng Khương) Nhạc sĩ: Phạm Đăng Khương

Như cánh chim ngày xuân bay xa khắp phương trời Như một dòng suối non theo sông xuôi về biển lớn khơi Em quay trở lại đây bên ngôi trường yêu dấu Cánh hoa nở nụ cười nhìn theo cách em qua Em về đây ươm mầm xanh cho Tổ Quốc khơi lên ánh lửa hồng,...


bài Ca Hạnh Ngộ (Lê Uyên Phương) Nhạc sĩ: Lê Uyên Phương

Chờ trăng lên, nghe sao rỉ tai Thời gian qua, đâu ngờ cuộc đời mênh mông Rồi như mây nhoáng qua Rồi như trăng xế tà Em ơi ghi nhớ ngày xa vời dưng hoa Nầy anh ơi, suối reo sườn đồi Nầy chim ơi, reo mừng cuộc sống ghi thương hiệu Rồi như khi phệ lên...


bài bác Hương Ca vô vàn (Trầm Tử Thiêng) Nhạc sĩ: Trầm Tử Thiêng

Hát nữa đi hương hát điệu nhạc bi ai điệu nhạc quê hương. Hát nữa đi mùi hương hát lại bài ca tiễn anh lên đường. Ngày đao binh chưa chắc chắn còn bao lâu, cuộc phân ly may lắm thì qua maụ Hát nữa đi hương thơm hát để ngóng chờ. Đ.K: hương ơi...sao tiếng...


bài bác Tình Mơ Nhạc sĩ: chưa chắc chắn

Nắng đá quý ,len dịu qua tuy nhiên cửa chiều nay.Đêm guồng em dệt cần tầm áo tơ tình
Bao ngày thu về em ngong ngóng ngóng anh.Trời thu thêu nắng guồng tơ thêu tấm tình mơ.

Cần như thể nhau một ít để hoàn toàn có thể hiểu nhau, cần khác nhau một chút để hoàn toàn có thể yêu nhau. Tình yêu thì chỉ có một nhưng dòng na ná thì có rất nhiều. Nó và anh có rất nhiều điểm tầm thường mà chưa thấy gọi nhau, có quá nhiều cái không giống nhưng không thấy bù trừ mang đến nhau. Giữa cuộc sống thường ngày xô người yêu cuồng quay và gồm phần gấp vã này, thì việc gặp nhau trên thuộc một bé đường mà lại vút qua, chẳng nhận thấy thì đâu phải là chuyện hãn hữu gặp...

***

Lạnh. Đôi chân nó bước đi giữa phố thị rầm rĩ tất bật. Tiếng xe xe, tiếng rú ga lẫn trong loại người nhanh chóng về với gia đình sau một ngày thao tác làm việc mệt mỏi đầy rẫy phần đông bon chen. Vừa qua thôi nó còn trông rõ hình ảnh vạn vật dụng trong cái không gian sáng loáng khi thời hạn còn níu giữ được sự hiện hữu của vầng dương. Trời về tối dần, trong cái nhậm nhoạng, tranh tối tranh sáng của giờ chiều muộn, nó vẫn mong muốn dù có một lần phá vỡ phần lớn thói quen, anh đang điện cho nó, hỏi coi nó đang ở chỗ nào và đứng lặng một khu vực chờ anh đến. Nó đã hồi hộp chờ đợi một sự bất ngờ kì diệu. Anh sẽ tới với bánh và hoa trên tay, trán ướt đẫm mồ hôi và khá thở dồn dập vị sợ đến muộn vẫn không gặp mặt được nó phải chạy thật cấp tốc dù nó sẽ ở phương pháp khu trọ ko bao xa. Nụ cười anh rạng rỡ xua rã đi phần đa muộn phiền, lo âu, stress của đời sống thực, nhưng mà ngân nga hát câu chúc mừng sinh nhật bằng cái giọng khàn khàn nửa như muốn gầy bởi cả tháng qua dốc không còn sức, lặng lẽ chuẩn bị cho 1 ngày vui quan trọng đặc biệt này. Nó bụp miệng mỉm cười khúc khích, chỉ là tưởng tượng thôi mà lại lấy đi của chính nó những niềm vui mãn nguyện vậy. Nhưng lại dẫu sao ngày vẫn không hết, nó vẫn đang còn quyền hi vọng, con fan ta sống mà không tồn tại ước mơ và hy vọng thì chẳng phải cuộc sống này vượt ư vô nghĩa với tẻ nhạt sao.

*

Đôi chân nó bước từng bước một chậm chãi qua từng vỉa hè. Đường phố đã bắt đầu lên đèn. Nó thấy bụng cũng tương đối đói lúc ngang qua đa số hàng quà cửa hàng nghi ngất mùi nước sử dụng thơm phức tốt thật cực nhọc để hoàn toàn có thể cưỡng lại sự cuốn hút của các chiếc bánh ngọt, humburger...bên trong những chiếc tủ kích trong veo kia... Tuy nhiên nó vẫn đợi, hóng một cuộc smartphone của anh rủ nó đi ăn, như 1 sự bất chợt anh nhớ cho và thèm cái cảm xúc được cùng cả nhà dùng bữa... Này lại mỉm cười, một niềm vui viên mãn, bởi tất cả những gì nó đang xem xét trong đầu thường rất hoàn hảo. Đôi chân nó lại thường xuyên dạo bước trên tuyến phố Xuân Thủy phồn vinh đô hội. đáng ra thì nó cũng hoàn toàn có thể nhấc điện thoại lên điện thoại tư vấn cho anh, tuy vậy chuyện tình của nhị đứa đã trải qua biết bao ngày kỉ niệm, anh quên. Đến khi nó kể thì anh tỏ vẻ ko đồng ý, bảo rằng ghét nhất là bị gợi ý, cái gì cũng phải từ bỏ tâm người ta chứ. Cùng nó cứ đợi. Đợi trù trừ đã bao mùa giáng sinh trải qua ngõ, biết bao thời điểm dịp lễ tình nhân ảm đạm; không quà, ko hoa ko lời chúc trong ngày 8/3, 20/10... Với cả sinh nhật nữa... Toàn bộ đều đến rồi đi, một ngày như phần lớn ngày. Bố năm yêu thương nhau, nó đang quen với cảm xúc hụt hẫng, vô vị ấy, vậy ngày từ bây giờ nó còn chờ đón điều gì. Hợp lý hai chữ "tự tâm" vẫn tạo lên một tia hi vọng, chẳng ước ao manh đâu nhưng vẫn thèm khát cháy bỏng.

Xem thêm:

Anh là đơn vị quản trị tởm doanh, rộng nó một tuổi. Nó là sinh viên năm cuối khoa Biên Kịch trường sảnh Khấu Điện Ảnh. Nó với anh thuộc quê, quen thuộc nhau bên trên chuyến xe số phận một ngày nắng hạ lúc cả hai đang là sinh viên trong thời điểm đầu xa quê lên thủ đô hà nội học. Anh thương hiệu Long, dáng fan dong dỏng, nước da ngăm ngăm bánh mật toát lên sự khỏe khoắn, dạn dày của đàn ông vùng biển. Nó là người con gái có chiều cao khiêm tốn, mái tóc black dài óng ả cùng khuôn mặt bầu bĩnh white hồng lại sở hữu phần tương phản bội với anh.

Nó cùng anh cùng có sở trường ngắm mưa, nghe nhạc Trịnh và đi bộ qua tương đối nhiều con phố cơ mà đôi chân không còn biết mỏi. Chỉ tất cả điều là anh không khi nào nắm tay. Anh nói "Nhỡ gặp người thân quen thì hổ thẹn lắm". Ghét.

Anh nấu ăn uống rất ngon. Nó đang từng bất ngờ đến chỗ anh sống và gồm dịp được thưởng thức tài năng nhà hàng đó. Các món anh thích ăn cũng là gần như món nó hết sức nghiền như canh chua cá ngừ, sò điệp sốt cay, cua rang me, mực chiên giòn, tôm chua ngọt... Toàn gần như món đậm đà hương vị biển. Tuy thế nếu như cả nhị có chủ ý cùng nhau nạp năng lượng bữa cơm thông thường thì chưa khi nào anh chịu đựng đi chợ và động tay vào bất kỳ vấn đề bếp núc nào. Dù cho nó tất cả năn nỉ gãy lưỡi với nấu nạp năng lượng không bằng 1 phần của anh thì anh cũng vẫn thản nhiên mang kệ.

Vậy nhưng mà chẳng biết vì chưng sao này lại yêu con fan khô khan ấy nhiều như thế. Anh vẫn luôn luôn là như vậy. Lần khần nói lời quan liêu tâm. Hoài nghi nhắn lưu giữ nhung. Không một cành hồng trao tay hay như là 1 lời khen tặng để tình nhân thấy mình tất cả một điểm gì đáng yêu và dễ thương trong mắt anh. Đã bao lần nó giận hờn, trách móc anh vô tâm, là bấy nhiêu lần anh lẳng lặng vứt đi. Một lượt nó quyết xua theo thủ thỉ cho rõ ràng, anh đã trở về nổi cáu với nó. Nói nó là dân biên kịch nên có phần ảo tưởng thái quá. Nó tủi thân, nó khóc. Anh chưa bao giờ biết chuyển tay lên lau những giọt lệ tủi hờn ấy. Vì dễ dàng và đơn giản anh ghét nhìn thấy con gái khóc. Với cũng chưa một lần anh nói với nó nhu cầu lỗi hay đại loại như thế bởi trong quan niệm của anh thì nhường nhịn như, mắc lỗi cùng với nó là nhiều từ thừa xa xỉ với anh...

Nhiều thời điểm nó từ hỏi, như vậy liệu có phải là Tình yêu không. Con người ta có thể không yêu qua tiếng nói nhưng sẽ diễn đạt qua hành động. Còn anh...? nhưng rồi này lại gạt phăng những lưu ý đến đó thoát ra khỏi đầu, gom góp hầu như ký ức vụn vặt nhưng mà khi xa anh nó cảm giác rất nhớ, khi ngay sát nó tận hưởng được niềm vui và hạnh phúc. Tất cả chăng bản chất của Tình yêu sở hữu trong mình vô số tiềm ẩn, mà hầu hết gì họ thấy, tại một khía cạnh nào cũng chỉ cần có vậy thôi.

Thế nhưng này lại không thể giải thích được vì sao anh lại nói cách khác lời xin lỗi, xin lỗi rất tình thật cô nhân viên cấp dưới cấp bên dưới khi anh là sếp của cô cơ mà khi cô bị sếp Tổng đuổi vấn đề chỉ vày một lý do lãng nhách mà lỗi không phải do cô ấy, anh lại không đứng ra quản lý được. Nó cũng đã từng thấy trong điện thoại cảm ứng thông minh những lời chúc 8/3 siêu thành ý anh gửi cho những nữ đồng nghiệp, học tập lại bài xích hát chúc mừng sinh nhật mỗi lúc cơ quan tất cả ai đó chuẩn bị kỉ niệm ngày sinh với đi ăn mừng cùng họ với mỗi dịp như thế... Nó cũng đã mỏi mòn chờ đợi cho đến khi kim đồng hồ thời trang điểm 0:00 giờ, rồi yên ổn lẳng cất điện thoại, hoài nghi nhắn, ko cuộc gọi đến, ko buổi tán tỉnh và hẹn hò kỉ niệm ngày đáng nhớ... Rồi sau đó, ko một ngày gì cả, anh vẫn nhắn tin, vẫn call điện, vẫn rủ nó đi dạo... Thỉnh thoảng nó từ hỏi, anh yêu nó theo phong cách của riêng mình, hay nó là 1 trong con bé xíu ngốc nghếch đến nỗi lần khần phân biệt đâu là Tình yêu và đâu là cái na ná như thể Tình yêu. Anh giải thích cho sự tư tưởng với các nữ người cùng cơ quan của anh bởi vì công việc. Là ngoại giao. Mặc dù nó chưa khi nào tin cũng như chưa khi nào bị thuyết phục bởi vì cách giải thích đó cả. Dẫu vậy con bạn ta chỉ có thể nói ra chứ không thể đề nghị một fan khác để ý đến mình khi mà người ta không muốn. Cùng càng không đủ tỉnh apple để sáng tỏ đâu là khẩu ca dối, đâu là sự việc bao biện và đâu là nói nói thật lòng bởi vì nó còn bị chi phối bởi một điều giống như giống Tình yêu.

Trở về với thực tại, đôi bàn chân nó độc bước mỗi bước dài lê thê. Đồng hồ đã điểm 20:00. Sau quãng trầm của việc giao thoa thân ngày cùng đêm, phố bước đầu hoạt hễ trở lại. Dòng fan và xe cộ đổ ra ngoài đường tấp nập, huyên náo. Rất nhiều quán trà đá vỉa hè, phần đông quán ăn uống đêm, hồ hết chốn bán buôn sầm uất như phiên chợ đêm sinh viên, các siêu thị khủng nườm nượp bạn ra vào vui chơi, nạp năng lượng uống, trao đổi mua bán... Nó cũng ko rõ đôi chân đã trải qua bao con phố, chỉ biết rằng đến đâu nó cũng cố gắng nhận mặt từng con phố để nỡ anh có gọi, nó còn biết để chỉ đến anh đến tìm. Rồi lại lãng quên khi bước chân qua một tuyến phố khác mà chiếc điện thoại kia thì vẫn tiếp tục im lìm.

Bước chân đến quán coffe sách cuối con đường Thụy Khuê, nó nghỉ chân ngó vào mặt trong. Giữa những sở thích của chính nó là nhâm nhi cốc cà phê sữa nóng giãy và đọc đa số trang văn học tập yêu thích. Điều mà không ít lần nó ngỏ ý với anh, với lần làm sao anh cũng đồng ý nhưng với một chiếc hẹn "để hôm khác". Anh thường lui tới hầu hết quán trà đá vỉa hè, tụ tập thuộc đám bạn trai có, gái có, mà tán gẫu, trải lòng, thậm chí còn bàn về công việc bằng những ngôn từ bình dân. Anh nói chỉ có như vậy anh new cảm thấy thoải mái và dễ chịu sau đa số giờ thao tác căng thẳng. Nó đồng tình với anh, chỉ tất cả điều, anh hay cất giấu nó cho riêng mình, chẳng khi nào cho nó góp mặt vào các cuộc vui đơn giản và giản dị như thế. Nó nhớ gồm lần, anh đi đón nó, trong những lúc cao hứng anh nhắn tin khoe với nó đã ngồi trà đá cùng rất mấy cô bạn đồng nghiệp ở ngay gần trường nó. Nó hí hứng nhắn cho anh nó đang tan tiếng học. Tay sắp xếp sách vở và vào đầu nghĩ anh sẽ tới đón hay call nó ra gặp mặt cùng. Anh không nhắn tin lại. Nó hotline điện anh không bắt máy. 1/2 tiếng sau anh xuất hiện, gửi nó về thẳng thôn trọ. Nó không thể tinh được hỏi : "Em cứ tưởng bản thân được ra uống nước cùng cơ đấy". Anh thẳng thắn: "Lúc kia anh mà vực lên thì mọi bạn cũng về chứ còn ngồi lại có tác dụng gì". Nó thắc mắc "Từ đó mang lại chỗ em có bao xa đâu mà bắt buộc mất 30 phút anh new đến đón em được". Anh thản nhiên: "Thì sẽ dở câu chuyện, cũng phải cần phải có thời gian anh mới vực lên được chứ...". Nó khóc. Anh ko dỗ nhưng nổi khùng, gắt "Có cụ mà em cũng khóc được" rồi vút ga đi với gia tốc nhanh vọt.... đời nào lại phân tách tay.

Quyết định bước đi vào quán cà phê, điện thoại tư vấn cho bản thân một nâu nóng, nó đưa tay với lên giá bán sách, chọn cho chính mình một cuốn truyện ngắn. Cẩn trọng lật từng trang, từng trang, nó nghiến ngấu đọc... Hết truyện này mang đến truyện khác... Thỉnh thoảng đưa tay cùng với ly coffe nhấm nháp, vị ngọt của sữa hòa thuộc vị đắng của cà phê như định mệnh lúc êm đềm, cơ hội thăng trầm của các số phận nhân trang bị trong truyện, như tình yêu đôi lứa... Hốt nhiên nhìn lại, thấy mình cũng là một trong nhà biên kịch tương lai, cũng cho ra đời khá các sáng tác được thầy cô review cao, vài tía cuốn truyện được xuất bạn dạng thành sách, mà cuối cùng chuyện của chính bản thân mình lại mù mịt, ngây ngô, giỏi con bạn ta chỉ hoàn toàn có thể sáng suốt khi mình là bạn ngoài cuộc và gồm đủ hầu như lý do chính đại quang minh để gượng nhẹ cho đều nét khuyết tốt lỗi lầm fan trong cuộc, để cuộc tình trở nên tuyệt vời và tín đồ yêu luôn luôn đẹp trong mắt người đang yêu. Bởi vì trong mặt hàng ngàn vì sao cho ra kết quả tất yếu, tuy vậy lẫn đâu này vẫn có những trường đúng theo ngoại lệ kia thôi. Và bởi vì trong cuộc sống thường ngày này không tồn tại gì là tuyệt vời cả, mà cái tương đối lại có quá nhiều.

Rời tiệm cà phê, đôi bàn chân nó lạc bước tới phố Hòe Nhai tự bao giờ. Phố này cũng là trong số những tuyến phố nạp năng lượng đêm lừng danh của hà thành Hà Nội, mà trong đó nó yêu thích nhất là món bò né rét sốt, thơm ngon. Bụng đói hễ cào, nó muốn hạ quyết trung khu tự điện thoại tư vấn cho mình một suất, mà lại rồi lại nghĩ, biết đâu đấy anh đang ở nhà chuẩn bị một bữa cơm tinh tươm hóng nó về. Tuy vậy vì hôm nay tan ca muộn với để tạo bất ngờ, khâu chuẩn bị lại có phần tinh vi nên hiện nay anh new chưa gọi. Nó lúc nào thì cũng vậy, cũng đặt lòng tin mà không cần phải biết có đúng chỗ hay không. Kim đồng hồ đeo tay đã gửi sang 22:00 nhưng mà vẫn viễn hoặc ra một cảnh tượng thơ mộng dưới ánh nến lung linh, tất cả bánh, hoa cùng anh sẽ ngồi đợi. Mà lần khần được rằng cầu mơ tưởng chừng như bé dại nhoi ấy, tức thì từ khi bắt đầu yêu anh đã xác định không bao giờ nó tất cả được.

Anh cho với nó là tình ái thứ hai sau khoản thời gian trải qua ái tình đầu đầy sóng gió. Tình yêu đầu thời học sinh với bao mộng mơ, hồn nhiên vào sáng. Tuy vậy anh yêu say đắm và chiều theo phần nhiều sở thích, cân nhắc từng thói quen dù là nhỏ tuổi nhất của nàng. 1 năm có bao nhiêu dịp nghỉ lễ hội lớn bé dại thuộc về nàng, về phụ nữ anh phần lớn cất công sẵn sàng những điều bất thần trước cả mon trời chỉ mong được thấy bạn nữ cười. Anh cũng ko ngại lao vào bếp nằng nặc đòi bà mẹ dạy bởi được phương pháp nấu ăn, thậm chí còn còn vừa huýt sáo vừa tranh rửa chén bát với đứa em gái... Thanh nữ cũng chính là động lực để anh thêm quyết trung ương vào Đại học. Ngày nhị đứa cố gắng tay nhau bước vào giảng đường, cứ tưởng rằng hầu hết ngày mon êm rất đẹp cứ cố trôi đi và không tồn tại gì bao gồm thể li biệt được họ. Dẫu vậy rồi cuộc sống đời thường phồn hoa nơi đô thị đã khiến cô gái ấy không vượt qua được cám dỗ mà nuốm lòng thay đổi dạ. Yêu càng nhiều thì hận càng sâu. Sau lần vỡ vạc ấy, anh đã tự thề cùng với lòng nếu có lần sau, anh đang yêu theo một cách hoàn toàn khác... Nhưng mà cái biện pháp mà anh chọn, có công bằng không, lúc lỗi lầm của kẻ mang lại trước lại còn lại thiệt thòi cho người đến sau. Và tình cảm anh dành riêng cho nó, là tình thân hay đơn giản dễ dàng chỉ là 1 trong những phép thử cho những người thay thế.

Bước chân nó về thôn trọ lúc kim đồng hồ thời trang dần chuyển sang 12 tiếng khuya. Chẳng gồm bánh cùng hoa với càng không có anh đứng đợi ở đó. Quẳng điện thoại lên bàn, nó leo lên giường cùng vùi mình vào vào chăn. Kết thúc một ngày như hầu như ngày. Rất có thể ngày mai hoặc ngày kia anh đã đến, chở nó đi chơi hay nhì đứa lòng vòng quốc bộ đâu đó, tuy thế nó biết chắc chắn là anh đang chẳng bao giờ đề cập đến việc kiện ngày hôm nay. Thấp thoáng trong giấc mộng chập chờn, nó lại thấy mình bước chân trên từng con phố. Gồm một lối rẽ khi ngang qua xẻ tư, trơn nó vừa tắt thở thì anh chạy xe đến. Bao gồm một đoạn nó đứng trước cửa quán cafe sách, vừa thời gian anh ngang qua tuy vậy nó quay mặt vào trong yêu cầu cả hai không nhìn thấy nhau. Và sau cuối hình ảnh con phố Hòe Nhai nhạt nhòa dần khi nó vừa cù đi, anh và đám các bạn đồng nghiệp táp xe vào quán bò né, từ bây giờ là ngày lĩnh lương thì phải...

Ngày mai khi tỉnh giấc, nó cùng anh cần ngồi lại để nói chuyện nghiêm túc. Nó sẽ mạnh dạn nói cùng với anh rằng "Có đề nghị là tình thân thì sẽ cùng nhau bước tiếp, còn một cái nào đó na ná thì bản thân dừng ở chỗ này thôi anh nhé!"