Lời fan biên tập: Truyện này đã được 2 nhà làm cho (1 đơn vị edit, 1 bên dịch), mình làm cho với mục đích chủ yếu là để làm audio tặng ngay các chúng ta và thỏa mãn ý định phát sinh nhất thời.

Bạn đang xem: Thành phố trong tình yêu

Chúc chúng ta thưởng thức hân hoan :D

Audio
Bản word

Thành phố tình yêu

Anh yêu tp này, cũng chỉ vì chưng một nguyên nhân, nơi này còn có em.

1.

Tình cảm Kiều Hủy dành cho thành phố thế giới hóa này cực kỳ nhạt. Một nơi xa hoa hào nhoáng, tình người bạc tình bẽo, ngày hè quá nóng còn ngày đông lại vượt lạnh, căn phiên bản là, chỉ có 1 mình cô ở đây.

Ngẩng đầu chú ý tòa công ty cao chạm với mây của tự thị, ánh mặt trời thừa chói mắt.

Cô làm tại một công ty tổ chức lễ cưới số 1 thành phố, nửa năm kia được thăng lên chức chuyên viên tổ chức lễ cưới, đã tất cả thể độc lập đứng ra kết thúc công việc. Hôm nay, cô mang lại đây để trao đổi về một vụ cô new nhận được.

Tống – tự kết thông gia, cả nhì bên đều có gia thay hoành tráng, đơn vị họ Tống gồm quyền, công ty họ Từ gồm tiền. đầy đủ cuộc hôn nhân mang tính chính trị của đám nhà giàu xuất hiện tương đối nhiều trên TV hay trong đái thuyết, cũng đều có ở đời thực, mặc dù nhiên, không hề mang màu sắc cổ tích.

Cô thư ký đưa Kiều hủy vào chống tiếp khách. Kiều hủy gõ hai chiếc lên ô cửa đã mở, thoáng liếc qua đã thấy một cô bé mặc bộ váy greed color lam thướt tha sẽ đứng mặt cửa sổ. Cô hết sức có tuyệt hảo với loại váy này, sẽ là mẫu mới với số lượng có hạn tại tuần lễ năng động Milan năm nay.

Cô bạn nữ trợ lý ở vị trí cô cực kì mê mấy mẫu bắt đầu trên tạp chí thời trang, còn nói, nếu đời này có được một cỗ như vậy thì có chết cũng ko tiếc. Nhưng lại cô thiếu nữ ấy đâu biết, hầu như thứ xa xỉ vào mắt bạn bình thường, lại quá bình bình trong mắt người dân có tiền, nói gì đến chuyện sống chết?

Kiều bỏ lắc đầu, gạt vứt nỗi nhiều sầu đa cảm của mình, nở một nụ cười chuyên nghiệp hóa rồi lễ phép nói: “Chào cô, cô Từ, tôi là người của khách hàng tổ chức lễ cưới Hoa Duyệt, phụ trách lễ cưới của cô ý và anh Tống, bọn họ đã trao đổi qua điện thoại trước đó rồi.”

Từ Tịnh Ngôn nghe thấy tiếng nói ngay lập tức quay đầu, mỉm mỉm cười với Kiều bỏ rồi khẽ nói: “Cô Kiều, mời ngồi.”

Khuôn khía cạnh bình thản, giọng nói dịu dàng, thể hiện thái độ điềm tĩnh, hẳn là người dễ gần. Kiều diệt thầm reviews trong lòng rồi tra cứu một số chỗ ngồi không xa ko gần.

Thật ra, phú quý như đơn vị họ tự thì hẳn là có một tổ ngũ siêng trách đảm nhiệm việc chuẩn chỉnh bị, chẳng rất cần được mời doanh nghiệp khác mang đến lo thủ tục lễ cưới, dù rằng danh tiếng của Hoa Duyệt cũng rất lớn.

Từ Tịnh Ngôn nhấp một ngụm trà nhài, điềm tĩnh nhìn Kiều Hủy và mỉm cười: “Tôi biết cô, cô Kiều, kiến tạo trong hôn lễ của Tân Đồng rất xuất sắc, thế nên tôi sẽ tiến cử cô với anh trai tôi, hy vọng cô cũng hoàn toàn có thể tổ chức mang đến tôi một hôn lễ nổi bật.” Vừa xong lời, như nghĩ về ra chuyện gì đó, cô ấy vấp ngã sung: “Tân Đồng là thư ký kết của anh trai tôi.”

Thì ra là dựa vào lễ cưới nửa tháng trước, cô đã có được nhà họ Từ phê duyệt đến, gồm điều, cũng chính vì như vậy mà cô đắc tội với rất nhiều người.

Kiều bỏ nhoẻn miệng, “Cảm ơn cô Từ đang khen, nhất quyết tôi sẽ cầm hết sức. Xin hỏi, cô thích phong cách lễ cưới nào?”

Cô tráng lệ nhìn từ bỏ Tịnh Ngôn, domain authority cô ấy siêu đẹp, gần như là không thấy lỗ chân lông, phương pháp trang điểm nhẹ nhàng tôn lên những ưu thế trên gương mặt, mái tóc được vấn lên, làm trông rất nổi bật khí chất của một tè thư khuê các. Cô đã có lần thấy chú rể họ Tống bên trên báo, đó là một trong những người cực kì tuấn tú. Cô rất có thể tưởng tượng ra cảnh hai tín đồ họ đứng cạnh nhau, chắc chắn rằng rất đẹp đôi.

Chỉ tất cả điều, Kiều Hủy không còn nhìn thấy vẻ mặt phấn kích của một cô dâu trên khuôn mặt Từ Tịnh Ngôn.

Từ Tịnh Ngôn không cân nhắc nhiều mà trả lời ngay: “Tôi không biết.”

Trong đều lần đi xúc tiếp với khách hàng hàng, câu “Không biết” chẳng khác gì câu “Tùy!” trong khi đi ăn, thật khiến người khác khó khăn xử. Gồm điều, quý khách hàng là Thượng đế, cô chỉ rất có thể dốc rất là giải nỗi ưu phiền cho họ. Cũng như người thầy đã dẫn cô vào nghề từng nói, kia là cơ hội ngàn năm có một, giả dụ làm giỏi thì đang một bước đi mây, ý niệm là, nếu làm cho không tốt thì cô đành đề nghị cuốn gói ra đi.

Vì vậy, sau khoản thời gian nhận vụ này, Kiều hủy đã sẵn sàng trước trên nhiều phương diện. Với câu vấn đáp của trường đoản cú Tịnh Ngôn, cô không tỏ ra bồn chồn mà đổi khác một phương thức khác, mở bản thiết kế trong máy tính xách tay ra, thong thả giải thích: “Tôi đang tham khảo không hề ít lễ cưới béo trong và không tính nước, trước mắt bao gồm mấy phương pháp này, cô Từ, cô coi xem có ăn nhập không?”

Từ Tịnh Ngôn khẽ nhíu mày, tráng lệ và trang nghiêm nhìn những phiên bản thiết kế trước mắt, trăm hoa như gấm, không hề ít điểm sáng, vừa nhìn đã biết là tốn rất nhiều tâm sức, nhưng ngoài miệng thì lại nói: “Tôi ko rõ nữa, trường hợp là cô, cô sẽ chọn kiểu nào?”

Không hiểu tại sao, Kiều diệt lại cảm giác câu nói này khôn xiết lạ, như thể còn có hàm ý khác, cô vấn đáp theo trực giác: “Đương nhiên là chọn kiểu mình muốn nhất rồi.”

“Kiểu mình muốn nhất…” trường đoản cú Tịnh Ngôn ngạc nhiên lẩm nhẩm câu đó, lại nhanh chóng cười, “Không có sự lựa chọn, nhưng mà cũng không say đắm thì sao?”

Kiều Hủy kinh ngạc nhìn cô ấy, dũng mạnh thầm đoán, lẽ nào cô dâu không phù hợp với cuộc hôn nhân gia đình này? Sự rộp đoán này còn có liên quan tiền đến bí mật của đơn vị giàu, cô phòng mình không liên tục phát triển dòng suy nghĩ.

Dường như tự Tịnh Ngôn cũng ý thức được sự khác thường của mình, cấp vàng kiểm soát và điều chỉnh tâm tình rồi nói với Kiều Hủy: “Cô Kiều, mắc cỡ quá, đột nhiên tôi thấy ko được thoải mái và dễ chịu cho lắm, giỏi là bọn họ hẹn hôm không giống đi?”

Kiều Hủy vội gật đầu, “Tôi đang về sửa lại giải pháp cho xuất sắc hơn, hy vọng lần sau rất có thể khiến cô hài lòng.” Quy toàn thể trách nhiệm khi cuộc bàn bạc không có công dụng về mình, điều này khiến Từ Tịnh Ngôn đánh giá cô khôn cùng cao, cô ấy khẽ gật đầu.

Cô thư ký kết lễ phép đưa Kiều Hủy cho cửa thang máy. Ở đó tất cả mấy người bầy ông vận âu phục, rồi cô thư ký tự dưng cung kính lên tiếng: “Từ tổng.”

Người bầy ông cao nhất đứng chính giữa nghiêng người, khẽ gật đầu, vẻ khía cạnh lạnh lùng, ánh nhìn dừng lại trên Kiều hủy chừng một giây rồi chớp nhoáng chuyển đi.

Ở đây, người được hotline là tự tổng chỉ có anh trai của từ Tịnh Ngôn, Từ chủ yếu Ngạn, nổi tiếng lẫy lừng.

Đó là lần trước tiên Kiều Hủy thấy được Từ chính Ngạn.

Hai thang sản phẩm mở cùng một lúc, cô thuộc những nhân viên khác bước vào cửa thang máy bên cạnh rồi phụ thuộc vào góc tường. Cô âm thầm lặng lẽ trùng bắp chân. Từ lúc đến thành phố này, cô mới tập đi giầy cao gót, học tập được phương pháp nở thú vui nịnh nọt. Nhì gót chân nhức nhức, chắc chắn rằng bị trầy da, nhưng bởi vì sự sinh tồn.

Rời ngoài tòa nhà của Từ thị, cô ko dám đủng đỉnh thêm nửa giây, nhanh chóng đi chạm mặt chú rể Tống Nghị để xin ý kiến.

Kết hôn vốn là chuyện vui, bình thường, cô dâu chú rể phần đông phấn khởi bàn thảo cùng nhau, nhì bên mái ấm gia đình chia nhau làm. Kiều bỏ cảm thấy, càng là gia đình lớn lại càng nhiều quy củ. Mặc dù nhiên, Tống Nghị chỉ gồm một yêu cầu, đó là tất cả đều theo ý tự Tịnh Ngôn, cô ấy thích cố nào thì làm theo thế ấy.

Kiều Hủy ban đầu cảm thấy, vụ này còn có chút trở ngại rồi.

2.

Tuy nhiên, Kiều Hủy chưa hẳn phiền muộn nhiều, do chẳng bao lâu sau đó, cô vẫn thất nghiệp. Trước khi thất nghiệp, cô gặp lại Từ chính Ngạn.

Mặt đối mặt, cô hoàn toàn có thể nhìn anh kĩ hơn. Khuôn khía cạnh điển trai, từ trên đầu đến chân, cụ thể nào cũng trả hảo, trái thật là 1 trong những người đàn ông khiến cho người ta say mê, nếu như không nói chuyện lãnh đạm như cố này.

Hàng mi dày, đôi môi mỏng, chú ý thoáng qua đã thấy hoa đào rực rỡ, cơ mà lại vô tình.

“Cô Kiều, sau cuối cô đã nói gì với Tịnh Ngôn?” Từ bao gồm Ngạn cau mày, thờ ơ nhìn cô.

Đến giờ đồng hồ Kiều Hủy bắt đầu biết, tin đồn Từ Tịnh Ngôn muốn hủy hôn là việc thật. Chẳng lẽ mong muốn lấy cô làm vật hi sinh nhằm đến giải thích với nhà họ Tống sao?

“Tôi chỉ cốt truyện với cô tự về việc sắp xếp cho lễ cưới thôi, bên anh Tống cũng thế, không không giống gì cả.” Kiều hủy tỏ ra trường đoản cú nhiên, không rụt rè trước ánh mắt sắc bén của anh.

Có điều, trong tâm cô lại thầm nghĩ, lẽ nào câu nói tự dưng kia của cô lại khiến tâm tình từ bỏ Tịnh Ngôn sinh phản bội ứng hóa học? chọn kiểu bản thân thích, bởi vì cô ấy không ưa thích Tống Nghị nên đã đào hôn?

“Tốt tốt nhất là như thế, trường hợp không, cô ko gánh nổi trách nhiệm này đâu.” Từ chủ yếu Ngạn nói ít nhưng ý nhiều, giọng nói hờ hững đến tởm người.

Kiều diệt khép hờ mí mắt, cười cợt như không, “Đa tạ đang chỉ giáo.”

Đáng tiếc, sau đó, Kiều diệt đã đề nghị chịu trách nhiệm. Công ty sợ hai đơn vị Từ Tống truy vấn cứu, không cần phải biết có hiểu lầm hay không, cũng chẳng nên biết có bắt buộc do cô hay không đã đào thải cô, chuyển thêm một tháng tiền lương. Nhưng chỉ cần như vậy, cô đã khó bước tiếp trong nghề này, tín đồ ngoài chỉ biết rằng, cô đã làm cho hỏng hôn lễ, công ty họ từ bỏ không ưng ý về cô.

Thị phi nổi lên thì nhiều, nhưng với Kiều Hủy, chỉ dễ dàng là vì cô trù trừ xấu hổ mà bò lên cao, lần này vấp ngã xuống thừa thảm, là báo ứng giành cho cô.

Kiều Hủy khôn cùng điềm tĩnh, cô nhớ lại câu nói của tín đồ thầy kia, họa phúc khôn lường, không hẳn chốn xuất sắc lành.

Cô ôm loại hộp đựng vật dụng trở lại phòng trọ, việc thứ nhất là ngủ nướng nhị ngày. Đến tp này, ngày nào cũng đi nhanh chóng về muộn, vì dĩa cơm mà cả ngày nghỉ công ty nhật cũng buộc phải vắt óc cân nhắc phương án, đang lâu rồi cô chưa được nghỉ ngơi tử tế.

Không có niềm vui giả dối, ko có gương mặt trang điểm kĩ càng, không tồn tại đôi giày cao gót tởm khủng, dịp này, cô là Kiều Hủy, một Kiều bỏ chân thực. Chén bát cơm sống sót đã vỡ, cô bắt đầu lo đến việc phải đi tiếp, chỉ có điều, cô ngần ngừ mình còn nơi nào để đi.

Cô còn chưa kịp xem xét nhiều thì bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại, đó là giọng nói nhẹ dàng êm ấm ấy: “Cô Kiều, tôi thông báo cô bị đuổi việc, xin lỗi, không biết…nên bồi thường cho cô núm nào mới phải?”

Gần đây, tin đồn về đám cưới hụt Tống từ thời điểm ngày càng nhiều, nhưng chỉ cần chưa có tin lễ cưới bị hủy, những tin đồn đó vẫn mãi chỉ với tin đồn.

“Chuyện tôi ra đi không liên quan đến cô đâu, cô đừng bận tâm. Cô Từ, thiệt ra, hôm kia tôi còn không nói hết. Có thể chọn thứ mình thích thì chắc chắn rằng là tốt rồi, nhưng tất cả đôi lúc, ko được chắt lọc lại hạnh phúc hơn được lựa chọn, chính vì ngộ nhỡ lựa chọn sai.” Kiều bỏ thở lâu năm một hơi, lại nói tiếp: “Hôm đó, anh Tống tất cả nói cùng với tôi, yêu cầu của cô chính là yêu mong của anh ấy, anh ấy chỉ cần cô vui thôi.”

Có từng nào người bọn ông nói cách khác như vậy? Ít ra, fan đó chưa từng nói.

Từ Tịnh Ngôn trầm khoác một thời điểm lâu, sau cùng chỉ nói tư chữ: “Xin lỗi, cảm ơn.”

Cúp điện thoại, chuyện này đã không còn liên quan gì đến Kiều bỏ nữa.

Chẳng mấy chốc đang đi tới cuối tuần, bố mẹ Kiều Hủy gọi điện, giục cô về nhà xem mặt.

Bà Kiều khuyên nhủ bảo: “Thằng nhỏ xíu đấy trông cũng đứng đắn, là nhân viên ở cục thuế, gia đình giàu có, bên cửa chuẩn bị dứt xuôi hết rồi, gồm thắp đèn lồng cũng khó tìm được đấy…”

“Mẹ, điều kiện xuất sắc như thế, làm những gì đến lượt con?” Kiều hủy đáp lại như lấy lệ, cô không thể thích chuyện đem nhau mà không có tình cảm kiểu này.

“Vì một thằng như Trình Gia Hưng cơ mà chạy mang lại một khu vực xa xôi, bây chừ mày còn định không lấy ông xã vì nó à? Tình yêu có thể làm cơm nạp năng lượng không? bà mẹ nói cho mày biết, tháng sau Trình Gia Hưng lấy vợ rồi, mày nghĩ rằng nó cũng ngô nghê như mi à?” Bà Kiều càng nói càng nhỏ, tiếp đến là giọng hiền từ của ông Kiều: “Hủy Hủy, chớ trách chị em con, bà ấy chỉ lo lắng cho con thôi.”

“Bố, nhỏ sẽ sắp tới xếp thời hạn về.” Giọng Kiều Hủy cực kỳ bình tĩnh, không hề có vẻ kỳ lạ thường.

Nhưng chỉ có cô bắt đầu biết, mặc nghe tin Trình Gia Hưng chuẩn bị kết hôn, cô dường như không còn để ý đến được gì nữa.

Cô thẫn thờ thay quần áo, xuống shop tiện lợi tại tầng dưới cài một lốc bia. Cô đi ngang qua một chiếc xe xa hoa không phù hợp với bầu không khí bình dân ở đây, bỗng dưng tiếng bé vang lên, địch thủ hạ cửa kính xe cộ xuống rồi thờ ơ gọi một tiếng: “Cô Kiều.”

Một lúc sau, Kiều hủy mới tất cả phản ứng, đáp lại một biện pháp không mặn ko nhạt: “Anh Từ? Sao anh lại đến đây?”

“Tôi mang lại tìm cô, gồm tiện thủ thỉ không?”

Kiều hủy biết, người dân có thân phận như Từ bao gồm Ngạn mà lại nói ra câu nghi ngại thì chính là câu è thuật.

Anh hỏi cô như vậy, chẳng qua chỉ với phép định kỳ sự, đừng hỏi cô do sao, chỉ vì chưng cô cảm thấy thế.

Có điều, cô với anh không quen thuộc đến mức hoàn toàn có thể mời anh lên nhà, cũng không thích ngồi trong cái xe chật dong dỏng mà đầy cảm xúc bất an, cô đành dẫn anh mang lại sân thể dục thể thao của một ngôi trường tiểu học ở ngay sát đó.

Đang là kỳ du lịch hè nên tại chỗ này cũng không nhiều người lắm. Phương diện trời không xuống núi, ngồi dưới tán cây nhưng vẫn thấy nóng. Kiều Hủy vắt chặt lon bia ướp rét mướt trong tay, nhìn rất nhiều vệt lốm đốm trên mặt đất với hỏi anh: “Anh tự muốn nói chuyện gì?”

“Tịnh Ngôn về đơn vị rồi, lễ cưới vẫn tiến hành.” Một luồng sáng đâm vào mắt anh, anh chỉ xem qua khóe mắt nhìn về phía cô. Mái tóc xoăn gray clolor được búi bên trên đỉnh đầu, cô đeo một cặp kính gọng đen, áo thun trắng khoác với quần yếm, so với nhị lần chạm chán trước, dáng vóc này của cô giống học sinh hơn.

Kiều diệt khẽ cười: “Thế thì đề nghị chúc mừng rồi.”

“Tôi hy vọng, lễ cưới đó vẫn do cô sắp đến xếp, Tịnh Ngôn rất tin cẩn vào cô.” Từ thiết yếu Ngạn nói câu này với giọng cực kỳ chân thành, không thể tỏ ra cao ngạo, “Tôi cũng nghĩ là cô bao gồm khả năng, lần trước, tôi thông tục quá.”

Kiều hủy đoán, có lẽ, đấy là lần đầu tiên Từ thiết yếu Ngạn thì thầm nhẹ nhàng như vậy, nhưng mà cô không lúc nào quay lại đường cũ, trước kia vẫn vậy, hiện thời cũng thế.

Cô nhấp lên xuống đầu, nhướng đôi mắt lên, tráng lệ và trang nghiêm nói cùng với anh: “Xin lỗi, tôi không có ý định trở về Hoa Duyệt.”

“Nếu cô đồng ý, hoàn toàn có thể đến thành phần thiết kế của trường đoản cú thị làm, cửa hàng chúng tôi lúc nào thì cũng hoan nghênh cô tới.”

Từ bao gồm Ngạn trường đoản cú tay ném cành ô liu đến, bạn khác gồm tìm cũng ko được, tuy nhiên không bao gồm Kiều Hủy, nhất là với một Kiều Hủy vẫn chịu áp lực nặng nề tâm lý. Trong mắt cô, đó chỉ là việc bố thí.

Chẳng các cô ko vui vẻ gật đầu đồng ý mà còn đứng dậy, vẻ khía cạnh lãnh đạm, tiếng nói lạnh lùng: “Anh Từ, ý giỏi của anh, tôi xin nhận, tạm biệt.”

Tối hôm đó, Kiều hủy uống say đến không biết gì nữa.

Sau khi tỉnh lại vào chiều hôm sau, cô trả phòng trọ rồi lên máy cất cánh rời khỏi tp này.

3.

Kiều Hủy không thể nhớ rõ “Chuyện cũ song thành” là gì nữa, chỉ cảm giác, chốn quê nhà này cũng không khiến cho cô thấy ấm cúng hơn thành phố kia là mấy. Càng mang lại gần lễ cưới của Trình Gia Hưng, góc nhìn lo lắng của cha mẹ và gần như lời an ủi của bạn bè càng khiến cô ngạt thở hơn. Nhưng thiếu hiểu biết là chủ ý nực cười của ai, thiệp mời lại được gởi đến mang đến cô.

Không đi thì sợ người ta coi thường, đi thì lại hại khó đối mặt được.

Bốn năm đại học, 2 năm sau xuất sắc nghiệp, người đàn ông bên cô sáu năm, tiếng lại kết hôn với những người khác.

Nhìn khung cảnh náo nhiệt độ của bữa tiệc, Kiều diệt không thể tưởng tượng được tâm trạng mình. Cô cúi đầu chạy, không ngờ lại đâm vào người khác, chóp mũi ê độ ẩm chợt hít đề nghị luồng khí lạnh.

Cô run rẩy nói xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi.”

“Là…cô Kiều ư?” Là các giọng nói quen thuộc, Từ bao gồm Ngạn.

Anh cho đây bàn về khuôn khổ làng du lịch, vừa khéo lại ở hotel này.

Anh đỡ Kiều Hủy, thế lấy một bẫy vai, khẽ nhíu mày, góc nhìn nhìn cô đầy vẻ quan tâm, “Không dễ chịu và thoải mái ư?” Sau hôm trước, anh không thuyết phục được Tịnh Ngôn, đành phải đi tìm kiếm cô, nhưng gia chủ nói cô đã đưa đi rồi, ko ngờ bây giờ lại tình cờ gặp mặt nhau, thật ra là duyên phận.

Trình Gia Hưng đang đứng sinh hoạt cửa đón quý khách cũng thấy cô, phát lên hai bước nhìn kĩ lại, bất giác gọi: “Hủy Hủy?”

Kiểu gọi thân thiện đó khiến cô dâu cùng khách khứa mọi đổ ánh mắt về Kiều Hủy, cũng có khá nhiều người biết họ đã có lần qua lại. Cô chỉ hận không thể kiếm được một chỗ để trốn vào.

Từ bao gồm Ngạn nhạy cảm phát hiển thị vấn đề không hề bình thường, khẽ khàng nói mặt tai cô: “Đừng trốn, cũng đừng sợ.”

Giọng nói trầm tốt của anh trong khi ẩn chứa một sức khỏe trấn an thần kỳ. Kiều diệt hít sâu một hơi, miễn chống nở một nụ cười.

Sau phút mừng rỡ, Trình Gia Hưng mới nhìn đến từ Chính Ngạn, vẻ phấn khởi cứng lại, anh ta khách hàng sáo hỏi: “Đây là?”

“Chào anh, tôi là Từ bao gồm Ngạn.” Từ bao gồm Ngạn tự nhiên và thoải mái giơ tay ra, lại bỗng nhiên nói thêm, “Bạn của tiểu Hủy.”

Anh không nói là các bạn trai, tuy vậy lại thân thiện nắm tay Kiều Hủy, Kiều diệt cũng ko lên tiếng, nhằm mặc mọi người tự tưởng tượng xem quan liêu hệ của họ là gì.

Kiều Hủy núm lấy dũng khí, nói: “Chúc anh tân hôn vui vẻ.” nhưng bàn tay cô lại dính lấy Từ chính Ngạn.

Từ thiết yếu Ngạn hỏi: “Không thoải mái à? Anh đã bảo em chớ miễn cưỡng đến rồi, sao em cứ cố? Em cùng với anh Trình trên đây quen nhau nhiều năm, chắc chắn rằng anh ấy không trách gì em đâu. Tôi nói tất cả đúng không, anh Trình?”

Kiểu nói này rất gồm nghệ thuật, khiến cho người nghe phần đa hiểu, Kiều Hủy tí hon nhưng vẫn cố gắng tới tham dự, rộng nữa bên cạnh còn gồm một người tuyệt đối hoàn hảo hơn Trình Gia Hưng, sĩ diện trong kế bên đầy đủ, không ai có thể coi thường.

Trình Gia Hưng cứng miệng, tất yêu nói gì hơn, sắc mặt white bệch, cuối cùng hồi hộp đáp lại: “Không mang lại được thì nhắn lại một tiếng là được rồi, sức khỏe đặc trưng hơn mà.”

Từ bao gồm Ngạn thấy tình trạng chuyển trở thành tốt, vừa dìu Kiều diệt vừa nói: “Thật xin lỗi, tôi mong mỏi đưa cô ấy về nhà trước, chúc anh và cô dâu trăm năm hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm.”

Lúc đi qua cô thư cam kết đang ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì, anh nhanh lẹ dặn dò vài ba câu rồi gửi Kiều Hủy ra khỏi khách sạn. Sắp tới giờ bước đầu bữa tiệc, tấm lòng của Kiều Hủy và anh cũng đã gửi cho cô dâu chú rể rồi.

Sự kiên cường của Kiều diệt không duy trì được bao lâu, vừa bong khỏi khách sạn, cô vẫn òa khóc nức nở.

Từ chủ yếu Ngạn đành buộc phải đỗ xe sinh hoạt ven đường, lần trước tiên trong đời anh biết, thì ra, nước mắt thiếu nữ lại nhiều đến vậy.

Nhưng anh còn nhớ, nhị lần chạm chán trước, cô rất bình tâm ung dung. Rốt cuộc, đâu new là con người chân thật của cô? Anh đang nghi ngờ rồi đây.

Từ bao gồm Ngạn gửi khăn tay của mình cho Kiều hủy lau nước mắt. Cô khóc một cơ hội rồi ngủ thiếp đi, ánh trăng bàng bạc bẽo soi rõ vệt nước mắt cùng bề mặt cô. Là nỗi đau thương ra làm sao mới khiến cho cô khóc cả vào mơ? Anh bất chợt cảm thấy, người khiến cho cô khóc thật đáng chết.

Anh cứ lẳng im ngồi mặt cô như vậy.

Sau này, Từ chính Ngạn vô cùng kinh ngạc, bởi vì anh đã bởi vì một người con gái không được tính là các bạn mà làm một bài toán mình trước đó chưa từng làm.

Xem thêm: 7+ App Học Tiếng Anh Miễn Phí

Lúc trời ngay sát sáng, Kiều Hủy bắt đầu từ trường đoản cú mở mắt, độc nhất vô nhị thời trù trừ mình vẫn ở đâu. Đến lúc cô bắt gặp chiếc áo khoác bên ngoài âu phục màu xám trên tín đồ mình, ở bên cạnh là người lũ ông đang nhắm xay mắt, rất nhiều việc xảy ra vào tối ngày hôm qua mới ùa về.

Cô ko tài như thế nào ngồi thẳng dậy được, ngủ trong xe ko thoải mái, tiếng rượu cồn nhẹ từ nơi cô khiến cho Từ thiết yếu Ngạn tỉnh giấc lại. Anh ngồi tức thì ngắn, quan sát cô một thời gian lâu rồi bắt đầu nói: “Tốt hơn một chút nào chưa?” Anh cảm thấy, bên cạnh đó đôi mắt cô được nước mưa gột rửa trở phải trong veo, hẳn là vẫn ổn rồi.

Kiều bỏ gật đầu, tình thật nói: “Anh Từ, cảm ơn anh.”

“Gọi tôi là chính Ngạn thôi.” Từ chính Ngạn không hiểu biết nhiều vì sao, đùng một cái mình lại tức bực khi cô gọi là thái độ xa phương pháp như vậy, rồi anh nói tiếp: “Tối hôm qua, tôi nói tôi là chúng ta của em, tôi call em là đái Hủy, thế cho nên em buộc phải gọi tên tôi mới đúng.”

“Như núm không tương thích cho lắm…” Kiều bỏ thì thầm, bị góc nhìn sắc bén của anh ý chiếu qua, lại nhớ tới việc anh đã tận mắt chứng kiến bộ dạng tồi tệ của mình, cô đành theo ý anh, “Được rồi, chính Ngạn.”

Từ chính Ngạn phù hợp gật đầu, liếc qua đồng hồ đeo tay rồi khẽ mỉm cười, “Vừa khéo, nghe nói cảnh mặt trời mọc bên trên núi Phi Hà rất tuyệt, chúng ta đi ngắm phương diện trời mọc đi.”

Trên đỉnh núi, vầng phương diện trời đỏ rực như chỉ việc vươn tay ra là tiếp xúc với được, sắc đẹp đỏ thuần túy, khiến cho người ta nhìn mà nghẹt thở.

Bỗng dưng, Từ thiết yếu Ngạn kéo tay Kiều Hủy và nói: “Nào, hét to đều chuyện không vui lên đi, trung ương trạng sẽ xuất sắc hơn các đấy.” Kiều bỏ nượng ngập cảm nhận sự ấm áp trong lòng bàn tay anh, lại nghe thấy anh thúc giục: “Nhanh lên, cực kỳ tác dụng đấy, hồi bé nhỏ tôi cũng hay có tác dụng thế.”

“Ừm.” Kiều Hủy tự nhiên và thoải mái rút tay khỏi tay anh, chụm nhị tay bên miệng, hô to lớn về phía thung lũng ngập nắng: “Trình Gia Hưng, tôi không buộc phải anh, trong tương lai cũng ko phải đau buồn vì anh nữa…”

Tiếng vang trải ra xa, Kiều diệt quyết tâm bước đầu một cuộc sống thường ngày mới.

4.

Kiều Hủy đổi khác một công việc khác, làm kiến thiết quảng cáo cho một doanh nghiệp địa phương. Vì khuôn khổ làng du lịch nên Từ thiết yếu Ngạn thường xuyên đi trở về về giữa hai thành phố. Hai tín đồ cũng dần liên lạc cùng với nhau các hơn. Cô dẫn anh đi nghêu du sơn thủy, đi ăn một trong những con ngõ nhỏ, dần dần hiểu ra, vẻ lãnh đạm của Từ chủ yếu Ngạn chỉ với bề ngoài, thiệt ra, anh là người rất đơn giản gần.

Nửa năm trôi qua, Kiều diệt từng bước ra khỏi nỗi phiền muộn liên quan đến Trình Gia Hưng.

Hôm nay vừa rã ca, cô nhận được điện thoại thông minh của Từ chủ yếu Ngạn, gồm điều, không phải là số hầu hết khi.

“Em đang nơi đâu đấy?” các giọng nói rất đỗi quen thuộc thuộc.

Kiều diệt khẽ cười, thời gian nói chuyện, miệng đã thở ra khí, “Vừa chảy ca. Còn anh? lại đang tiếp tục uống cafe với mĩ nhân à?”

Câu trêu nghịch của cô khiến Từ bao gồm Ngạn bật cười, “Sáng ni anh bắt đầu về, mất di động bắt buộc đổi số mới, mình gặp gỡ nhau tại phần cũ nhé?”

“Dạ được!” Kiều Hủy thoải mái và dễ chịu nhận lời.

Đi ngang qua sạp báo ngay gần bến xe buýt, cô lơ đãng nhận thấy số báo đặc biệt.

Tổng người có quyền lực cao Từ thị hẹn hò với ngọc nữ danh tiếng trong khách sạn năm sao —— title thật dễ khiến cho chú ý. Ông nhà còn nói: “Số tập san này bán chạy nhất lúc này đấy, đây là quyển cuối cùng rồi, cô đem không?”

Đến khi Kiều diệt định thần lại, cô đã gắng quyển tạp chí cùng lên xe cộ buýt, cô vốn chưa hẳn là người quan tâm đến tin tức thị phi…

Vừa coi hết bài bác về Từ bao gồm Ngạn, cũng vừa lúc đến nơi.

Nơi họ hứa nhau là 1 trong những quán cà phê phong thái cổ, ông công ty từng có tác dụng ca sĩ hát rong sinh sống phương Bắc, yêu cầu cách trang trí khá bay bổng.

Đẩy góc cửa gỗ ra, Kiều hủy chỉ liếc mắt một chiếc là đã hoàn toàn có thể thấy bóng hình bên cửa sổ. Đang là mùa đông, cái áo măng-tô dạ color thẫm càng khiến cho anh trông bảnh bao hơn. Kiều Hủy chợt nhớ đến bài bác báo kia, những lời đồn thổi về anh thường xuyên đi sử dụng với mỹ nữ, thiếu hiểu biết kiểu thanh nữ nào mới chiếm lĩnh được trái tim người bầy ông này.

Từ bao gồm Ngạn call cho cô một ly cappuccino nhưng mà cô thích, tuy thế vừa nhướng đôi mắt lên lại thấy cô không đeo khăn, ngay tức thì nhíu mày, “Hôm ni chỉ gồm không độ, sao mặc ít vậy này?”

Nghe vậy, Kiều hủy cúi đầu nhìn bộ xống áo mình mặc, đột thấy bi hùng cười, “Quấn như mẫu bánh vậy này rồi ngoài ra ít?” Anh lịch sự và trang nhã kéo ghế ra giúp cô, cô ngồi xuống tự dưng ngửi thấy mùi thơm của sữa, bấy giờ bắt đầu cảm thấy ko kể trời giá buốt thật.

Cô cất tay vào tấm thảm phủ, sau khoản thời gian nhấp một ngụm cà phê liền cảm thấy dễ chịu.

Từ chủ yếu Ngạn thấy lớp bọt bong bóng sữa dính mặt miệng cô thì không khỏi bật cười, cơ mà giây tiếp theo, vừa nhận thấy quyển tạp chí lá cải cô bỏ trên bàn, gần như là muốn xuyên thủng nó.

Anh nhướng mày, “Mấy đặc điểm này toàn là phóng viên viết linh tinh, bịa đặt vớ vẩn, bao gồm gì hay nhưng mà xem?”

Kiều bỏ đang trải nghiệm cà phê, bất thình lình nghe thấy anh nói một câu như vậy, phải mất một lúc mới hiểu anh sẽ ám chỉ cái gì. Cô vô thức gõ gõ ngón tay cùng bề mặt quyển tạp chí, từ khía cạnh anh lịch sự khuôn khía cạnh trang điểm sâu sắc của cô minh tinh, rồi nghiêng đầu nói: “Viết hay lắm, hình ảnh chụp cũng rất đẹp nữa.” thời điểm anh sắp biến hóa sắc, cô lại tỏ ra nghiêm túc, “Ừm, báo giải trí hay khuếch đại sự thật mà.”

Từ chính Ngạn mỉm cười rộ lên, tiếp nối lại cảm thấy có điều bất thường, bất chợt gằn giọng nói: “Không phải là khuếch đại, căn bản là không có chuyện gì, chỉ là doanh nghiệp mời cô ấy làm đại diện thay mặt cho mặt hàng mới thôi, cầm mà người ngoài đang phô ra thành chuyện không tốt như vậy.”

Kiều bỏ híp mắt, hỏi vặn vẹo lại: “Đánh mất điện thoại thông minh thật à? tốt là để ở phần mĩ nhân rồi?” làm mất đi cũng vẫn hoàn toàn có thể lấy lại số cũ, đây cụ thể là trốn kị vấn đề.

Từ chính Ngạn chú ý thẳng vào hai con mắt chớp giỏi háy của cô, sản phẩm mi như cây quạt phe phẩy qua tim anh, nhưng cô lại không hề phát hiện ra, điều này khiến anh tất cả chút bực tức.

“Số này, chỉ cho những người nhà…” Anh bỗng xong lại, gương mặt đầy vẻ thận trọng, “Cũng có vài người chúng ta biết.”

Bạn bè biết số kín đáo của Từ bao gồm Ngạn, ý nghĩa sâu sắc không tầm thường chút nào.

Tim Kiều hủy đập thình thịch, sự ám chỉ này quá rõ ràng, cô chưa hẳn đầu đất, cũng không phải là cô nhỏ nhắn ngây thơ thiếu hiểu biết sự đời.

Cô bắt đầu đánh trống lảng: “Cappuccino từ bây giờ ngọt quá, tương đối ngấy.” Cô thừa nhận, cô không phải cao thủ đánh trống lảng, lẩn tránh rất rõ rãng.

Từ chính Ngạn là ai? Anh không cho cô lùi bước, tức khắc trầm giọng nói: “Kiều Hủy, em đọc ý anh mà.”

Anh đã cho cô nhiều thời gian rồi.

“Em hiểu, chúng ta là bạn mà.” Kiều Hủy mỉm cười gượng nhị tiếng, “À, em ghi nhớ ra là còn có việc phải làm, em về trước đây.”

Cô xách túi chạy trối chết, hình như quên hẳn ánh nhìn sâu thẳm phía sau.

Kiều Hủy bước đầu giả vờ bận rộn, rứa tình không nhận điện thoại, còn coi như lần khần anh đến thành phố này.

Nhưng vào đời Từ thiết yếu Ngạn không có hai chữ thất bại, trang bị anh nhìn trúng, anh vẫn tìm mọi phương pháp để có được, càng đặc trưng hơn là, anh biết Kiều Hủy chưa phải là không hễ lòng cùng với anh. Anh như một tay thợ săn đầy nhẫn nại, từng bước một giăng một chiếc bẫy, nắm lấy fan trong lòng.

Nhưng anh lại quên mất, bên trên đời còn có chuyện cẩn trọng đến mấy cũng lộ sơ suất, nhỏ thỏ nhỏ dại bị thúc ép quá cũng biến thành quay ra gặm người.

Kiều hủy đã gật đầu với cha mẹ đi xem mặt.

Hôm nay, rốt cuộc, Từ thiết yếu Ngạn cũng quan trọng kiềm chế được nữa, anh muốn đi tìm kiếm con mèo Kiều bỏ vẫn vẫn lẩn kị anh. Anh đỗ xe ở ven mặt đường đối diện doanh nghiệp cô, chú ý cô vừa nói cười với đồng nghiệp, vừa đi qua cánh cửa ngõ xoay tròn.

Chỉ bao gồm điều, hôm nay, ngoài ra cô có gì đấy khác lạ, trang điểm, váy ngắn mang đến đầu gối, trông hoạt bát hơn, lôi cuốn hơn, khiến anh trong loáng chốc cần nhíu mày.

Anh thấy cô bắt taxi, lần thứ nhất trong đời anh làm cho trò tiểu nhân là theo đuôi đến một nhà hàng quán ăn ở phía tây.

Dù cụ nào anh cũng không thể nghĩ mang đến chuyện, cô đi xem mặt!

Từ thiết yếu Ngạn hững hờ bấm số điện thoại của cô, “Em đã ở đâu? Anh muốn gặp em, lập tức, ngay lập tức.”

Kiều hủy mỉm mỉm cười xin lỗi với người đối diện, nghiêng bạn che miệng và nhỏ tuổi giọng nói: “Anh phạt điên à? về tối nay em ko rảnh.”

“Anh không phát điên, em rảnh rỗi đi gặp mặt người khác, chứ không hề rảnh để chạm mặt anh hả? Kiều Hủy, em ra đây, giỏi là để anh vào trong đấy?”

Có lẽ anh siêu tức giận phải mới call cả chúng ta cả thương hiệu cô.

Từ chính Ngạn phát hiện tại ra, tính tốt anh tu dưỡng lâu nay nay đã trở nên cô làm cho tan trở thành rồi.

Kiều bỏ không nói gì nữa, nhanh chóng cúp năng lượng điện thoại. Cô to gan đánh cược, dựa trên tính phương pháp của Từ thiết yếu Ngạn, anh chỉ uy ức hiếp cô chứ không quá sự đẩy cô vào thực trạng khó xử.

Thì ra, cô sẽ hiểu anh như vậy.

Vì cuộc điện thoại thông minh của Từ chính Ngạn mà dở cơm này không có gì thấy vị gì nữa. Chắc hẳn rằng trong mắt bố mẹ và bạn ngoài, người lũ ông trước phương diện cô phía trên có công việc và nghề nghiệp ổn định, bề ngoài đứng đắn ưa nhìn, động tác cử chỉ tao nhã, đích thị là một đối tượng khó tìm.

Nhưng Kiều bỏ lại không khống chế được vấn đề bất giác đem anh ta ra đối chiếu với Từ chủ yếu Ngạn. Anh ta không có đôi mày rậm như Từ chủ yếu Ngạn, ánh mắt anh ta không sâu hút như Từ thiết yếu Ngạn, tiếng nói và động tác cử chỉ của anh ta không tồn tại sức cuốn hút như Từ thiết yếu Ngạn.

Thế nhưng, Từ thiết yếu Ngạn thừa ưu tú, mang đến nên, Kiều bỏ không dám, cô không dám đi vào vết xe pháo đổ.

Bữa cơm hối hả kết thúc, đối phương cũng tỏ vẻ kế hoạch thiêp mà đưa cô về nhà.

5.

Quay đầu lại, Kiều Hủy xúc cảm trong góc tối có một trơn đen, bao phủ vô cùng tĩnh lặng, bên cạnh đó cô đang quên đề xuất làm gì, chỉ đứng im nhìn đối thủ tiến lại ngay gần mình. Anh đưa tay nắm vai cô, ko mấy êm ả dịu dàng kéo cô vào lòng, lại dùng sức ghì cô vào tường ngăn phía sau.

Vẻ khía cạnh của Kiều hủy không chỉ với dùng từ sợ hãi để hình dung. Cô nhếch khóe miệng, đưa ánh mắt người bọn ông đã nổi cơn thịnh nộ trước mặt. Dường như anh uống rượu, hương thơm rượu sặc sụa phả qua chóp mũi cô.

Cô ngay lập tức tóm đem vạt áo anh, thì thào nói: “Anh uống rượu à? Buông em ra mau, đừng…”

Lời nói của cô đã trở nên anh ngậm vào miệng, trằn trọc rồi lại nhẹ nhàng đầy cám dỗ, nụ hôn điêu luyện khiến cô hoàn toàn chìm đắm.

Từ thiết yếu Ngạn gấp rút buông tay, vày hôn đề xuất giọt nước mắt của cô. Lần trước tiên trong đời anh có cảm xúc thất bại, dưới ánh đèn sáng mờ mờ của con phố, thiết yếu nhìn ra khuôn mặt anh đang sở hữu vẻ gì.

“Thật sự là không mê say anh sao?” Từ bao gồm Ngạn thở dài, chuyển ngón tay vệ sinh giọt lệ bên khóe mắt cô.

Kiều diệt vùi mặt vào ngực anh, nhấp lên xuống đầu, rồi lại nhấp lên xuống đầu.

Lúc anh tưởng rằng cô không chịu nói gì nữa thì các giọng nói nghẹn ngào truyền đến: “Lúc trước, cha mẹ anh ấy không đồng ý cho bầy em yêu nhau, gia thế của anh ấy giỏi hơn em vô cùng nhiều, anh ấy không chịu được áp lực trong nhà đề xuất đành buông tay…”

Điều khiếu nại của Từ chính Ngạn, còn hơn Trình Gia Hưng cấp trăm lần.

“Em đối chiếu anh cùng với Trình Gia Hưng?” Từ chủ yếu Ngạn rứa chặt bờ vai cô, giọng nói sau khi uống rượu trở đề nghị khàn khàn, đượm chút vẻ rét mướt lùng.

Kiều bỏ ngẩng đầu, vội vàng biện hộ lại: “Không cần thế.” Trong đêm tối, ánh nhìn của anh như hút chặt rước cô, trong lòng khó chịu, cô cúi đầu nỉ non: “Chính Ngạn, tại em sợ.”

Một cơ hội lâu sau, Từ chủ yếu Ngạn new ôm ghì cô vào lòng, để một nụ hôn khẽ lên trán cô: “Đồ ngốc, anh biết rồi.”

Dục tốc bất đạt.

Từ bao gồm Ngạn ko tiến đến gần Kiều Hủy, vẫn rước thân phận bạn bè, lấy phương thức của bản thân để để ý đến cô, quan tâm cho cô.

Với đẳng cấp quan hệ khủng mờ giữa các bạn và người yêu thế này, chúng ta không sốt ruột, nhưng bạn ngoài thì cần yếu ngồi im được.

Tống Nghị chiều vợ có tiếng, sau khoản thời gian kết hôn, cuộc sống thường ngày của từ Tịnh Ngôn cực kì dễ chịu. Cô ấy cảm thấy mình hạnh phúc, phải anh trai cô cùng Kiều hủy lại càng phải hạnh phúc hơn.

Từ Tịnh Ngôn không tồn tại tính nhẫn nhịn được như anh trai, mà mang đến tìm Kiều bỏ luôn.

Cô ấy vẫn dịu dàng thanh tao như thứ nhất tiên chạm chán Kiều Hủy, có điều, hành động đã bao gồm thêm đôi điều của thiếu phụ trưởng thành.

“Tối qua, em cùng với Tống Nghị đang bàn bạc, thế giới hai fan đủ rồi, giờ cần có một đứa bé.” trường đoản cú Tịnh Ngôn coi Kiều hủy như tri kỷ, lúc nói phần nhiều chuyện này cũng không nên kiêng dè.

Kiều bỏ thoáng kinh ngạc rồi lại mừng nuốm cho cô ấy: “Thế thì tốt quá rồi, vào nhà tất cả một đứa trẻ em náo nhiệt hẳn.”

Từ Tịnh Ngôn gật đầu, rồi lại lắc đầu, “Vốn là thế, nhưng em với anh ấy cũng đã nói, ngày nào anh trai em không kết hôn, ngày đó em còn không yên tâm, ko thể quan tâm đứa nhỏ dại được.”

“Á.” Ánh mắt chăm chú của cô ấy khiến cho Kiều bỏ càng ngượng hơn, “Chuyện này…” gắn bắp mãi nhưng mà không nói được câu đầy đủ.

“Anh trai em ấy mà, tướng mạo mạo, gia cảnh, nhân phẩm, cái gì cũng tốt. Trước khi em cảm thấy anh ấy cực kỳ độc đoán, không hỏi chủ ý em mà lại đã quyết định hôn sự của em với Tống Nghị, dẫu vậy thật ra anh ấy đúng, anh ấy góp em chọn được một người ông chồng tốt. Hiện nay anh ấy chọn chị, mà lại em cũng thích chị, đến nên, Tiểu hủy à, chị còn lo cái gì nữa?” trường đoản cú Tịnh Ngôn chợt tạm dừng một lát, “Chị cũng thấy rồi mà, phụ huynh em dễ tính lắm, đều chuyện trong nhà phần đông do bằng hữu quyết định cả.”

Ở bên nhau hơn một năm, Từ chính Ngạn tốt thế nào, sao Kiều bỏ lại không biết.

Cô cũng thiếu hiểu biết tại sao mình vị dự, trong khi thiếu một luồng gió trợ lực nào đó.

“Chị biết không? việc đàm phán dự án làng phượt đã chấm dứt rồi, công trình xây dựng thuận lợi, bạn bè chẳng buộc phải đến làm gì, tuy vậy anh ấy vẫn cho tới lui hay xuyên…”

Sau này, Kiều Hủy bổ sung cập nhật thêm vào lời nói của tự Tịnh Ngôn, chẳng phần đông tới lui thường xuyên xuyên, mà hơn nữa chẳng ngại mưa gió.

Hôm ni là cuối tuần, đoán trước thời tiết cung cấp tin bão lên đến cấp lưu ý vàng, bầu trời một màu sắc xám nặng trĩu nề.

Kiều Hủy ở trong nhà đến vạc chán, cầm tinh chỉnh và điều khiển xoay qua luân phiên lại.

Điện thoại bỗng nhiên đổ chuông, cô bắt máy, đầu dây vị trí kia đặc giờ mưa rơi rầm rì, còn tồn tại cả tiếng nói của Từ bao gồm Ngạn: “Anh đây.”

“Chỗ anh cũng mưa à?” Kiều Hủy chũm chặt dây điện thoại.

“Anh ko biết.” Từ bao gồm Ngạn khẽ cười, “Anh sẽ ở dưới đơn vị em mà.”

Kiều Hủy đờ đẫn một dịp rồi cuống quýt quăng điện thoại cảm ứng thông minh xuống, chạy ra cửa, lao xuống tầng dưới.

Đã thọ rồi cô ko nổi nóng, nhưng từ bây giờ lại sắp đến nổi cơn tam bành, quát tháo lên với anh: “Từ thiết yếu Ngạn, anh không chú ý xem thời tiết ráng nào à? Bão to lớn đấy!”

“Anh biết mà.” Từ chính Ngạn vẫn cười, đầu tóc quần áo đều bị ướt nhưng cỗ dạng không hề nhếch nhác. Anh thu không còn vẻ lo ngại của cô vào đáy mắt, mà có lẽ rằng chính cô cũng không phát hiện nay ra, hai chiếc dép lê bên trên chân cô không thuộc màu.

“Biết mà lại anh còn đến?” Thấy anh vẫn ổn cô bắt đầu yên tâm.

“Nhớ em, muốn gặp em nên đến.” Từ chính Ngạn không suy xét nhiều mà nói theo một cách rất trường đoản cú nhiên, “Lúc anh đến thì trời không mưa, em chưa phải lo.”

Hốc mắt Kiều diệt ngấn lệ, lại bỗng nhớ đến lời nói của trường đoản cú Tịnh Ngôn hai hôm trước. Vì chưng thế, cô hỏi Từ chủ yếu Ngạn: “Tịnh Ngôn nói, dự án công trình làng du ngoạn đã vào quy trình rồi hả?”

“Ừm.” Anh mặc nhiên đáp, dẫu vậy vẫn quan sát cô chăm chú.

Cô bị anh quan sát như vậy phải hơi mất từ bỏ nhiên, chợt cụp mí đôi mắt rồi nói: “Chỗ này chỉ là thành phố nhỏ, ko trù phú, cũng chẳng có cảnh quan đẹp, tại sao anh còn mong đến?”

“Anh thích nơi này.” tiếng nói dõng dạc của Từ chủ yếu Ngạn chiếu thẳng qua màn mưa rót thẳng vào tai cô, “Bởi vì nơi này có em.”

bộ phim điện ảnh “Thành Phố trong Tình Yêu” của Dương Mịch cùng mỹ phái nam xứ Đài - Trịnh Khai Nguyên sẽ chủ yếu thức ra mắt khán giả vào ngày 20/08.


Mới đây, đoàn làm phim Thành Phố Trong tình thương vừa tung ra một loạt poster của bộ phim gồm 5 ảnh với chủ đề “SHE”. Mỗi poster tương ứng với từng cặp đôi trong phim, trong đó, năm nhân vật nữ chủ yếu được chụp rõ mặt, phía dưới là khoảnh khắc hạnh phúc thân mật của họ mặt người yêu. Trong phim, Dương Mịch trở thành một cô nàng xinh đẹp tính cách lạnh lùng cùng hờ hững với mọi thứ xung quanh. Bên cạnh đó, cô lại nảy sinh tình yêu và sánh đôi thuộc mỹ nam giới xứ Đài Trịnh Khai Nguyên.
Thành Phố Trong tình thương là dự án điện ảnh kể về 5 câu chuyện tình thân ở các thành phố khác biệt trên thế giới. Trong đó, Dương Mịch và Trịnh Khai Nguyên thể hiện mối tình ở Prague – Cộng hòa Séc; Bạch Bách Hà và Nguyễn kinh Thiên thể hiện mối tình ở Firenze; Giang Sơ Ảnh và Lee Hyun Jae thể hiện mối tình ở Thượng Hải – Trung Quốc; Hoàng Hiên – Trương Dung Dung thể hiện mối tình ở Paris – Pháp; Giang Nhất Yến và Trương Hiếu Toàn thể hiện mối tình ở Hokkaido – Nhật Bản.
Thành Phố trong Tình Yêuvới sự tham gia của dàn diễn viên Dương Mịch, Trịnh Khai Nguyên, Giang Sơ Ảnh, Lee Hyun Jae, Trương Dung Dung, Hoàng Hiên, Giang Nhất Yến, Bạch Bách Hà, Trương Hiếu Toàn, Nguyễn Kính Thiên, vày năm vị đạo diễn Văn Mục Dã, Đổng Nhuận Niên, Hàn Dật, Phó Thiên Dư, ký Giai Đồng chỉ đạo diễn xuất. Phim dự kiến ra mắt vào trong ngày 20/08.