Hoa Thành trầm giọng nói: "Không. Là người." Đúng là người. Vì chưng vì, được vẽ thân bức họa, là rầm rịt phòng ốc, cây cối, đoàn người, tuy thế mà, đàn họ toàn bộ đều bị che phủ trong một biển cả lửa vô bờ vô hạn cùng dung nham sẽ dịch chuyển. Mới vừa rồi Tạ Liên quan sát không ra color đỏ, lại chính là màu của lửa. Chống ốc cùng cây cối đều bị thiêu đốt, bên trên người ai cũng đang bén lửa, gào thét chói tai, gương mặt vặn vẹo đến mức quá chân thật, Tạ Liên mặt tai bên cạnh đó có thể nghe thấy đàn họ gào thảm thiết. Nhưng ngay giữa bức tranh, vẽ một ngọn núi cao đỏ rực, giống hệt như một pho tượng được nung đỏ trên một cái lò khổng lồ, cực kì đáng sợ. Dung nham rét chảy cùng rất lửa, tất cả đều từ mồm ngọn núi này xịt trào ra. Tạ Liên nói: "Vậy ý nghĩa của bức họa đồ này là... Núi lửa bùng nổ, Ô Dung diệt quốc?" Hoa Thành nói: "Đúng. Cũng ko đúng." Tạ Liên sáng tỏ, nói: "Cách nói này không chuẩn xác. Chính vì đây là... Mộng." phía dưới bức thảm kịch người đời này, hẳn là biểu đạt cảnh vào mơ của Ô Dung Thái tử. Ô Dung Thái tử thuộc tứ hộ pháp thiên thần xung quanh thân đầy đủ được diễn tả có kim quang, hẳn hôm nay bọn họ đang phi thăng. Nhưng hắn đang bị ác mộng tra tấn, cho nên nội dung cảnh trong mơ, đường nét vẽ và màu sắc đều là "Giả", đối lập với "Thật". Bao gồm Thần quan liêu pháp lực hùng mạnh, thiên phú dị bẩm, thấy được được một vài vấn đề sau này, liền hoàn toàn có thể ở trong mộng chú ý trộm tương lai. Cũng chính là tiên đoán mộng. Trù trừ cảnh trong mơ của vị Ô Dung hoàng thái tử này, tất cả trở thành thực sự hay không? Ô Dung quốc gồm phải bại vong như vậy không? Tạ Liên nói: "Câu chuyện trong bức ảnh này tiếp sau bức trước đó, độc nhất định tất cả người hy vọng cho họ biết một trong những chuyện. Ta nghĩ, thời điểm họ đi đến khu vực sau cuối của "Đồng Lô", độc nhất vô nhị định hoàn toàn có thể cởi bỏ rất nhiều nghi vấn." Đúng thời gian này, Linh Văn nhìn ngoài ra cửa sổ, nói: "Chư vị, có một chuyện, ta đề nghị hỏi một chút, những ngươi gồm cảm thấy kỳ quái giỏi không?" Bùi Minh nói: "Chỗ như thế nào kỳ quái?" Linh Văn nói: "Không biết bao gồm phải do ta lưu giữ lầm không, nhưng hai bên vách núi này, trước đó gần như là vậy sao?" Mọi người đồng thời nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Quả nhiên, new vừa rồi khi lũ họ tiến vào, khoảng cách giữa vách núi bên ngoài và cửa ngõ sổ, biện pháp nhau khoảng một trượng, nhưng mà, giờ đồng hồ phút này lại dồn cho cực gần, y hệt như sắp khít lại. Tạ Liên định trải qua kiểm tra, lại nghe được một tràng "Rắc rắc rắc rắc" rồi lại "cót két cót két" y hệt như gỗ và gạch đá đang bị đè ép lại. Mẫu này, toàn bộ mọi người đều cảm xúc được, nói: "Xảy ra chuyện gì?" Gạch dưới chân sẽ rúng động, è nhà phía bên trên cũng đang run rẩy, một khối rồi nhì khối, đá vụn ào ạt rơi xuống. Bùi Minh nói: "Động đất?" Vừa xong lời, vách tường đã bị vây mang đến uốn cong lại. Tạ Liên nói: "Không bắt buộc động đất! Là..." ko phải, nhưng mà là hai bên vách núi, vẫn ép tòa Ô Dung điện trung tâm này lại! không kịp giải thích, y quát: "Chạy mau!" Không đề xuất y nói, Bùi Minh đang một chân đá đổ vách tường, mở ra một lối đi. Mọi người phá tường nhưng ra, chạy về phía trước, mà lại mà, đàn họ vẫn đang chạy trong Ô Dung thần điện, bởi vì tòa thần điện này quá sâu, ngoại trừ một tòa đại điện, phương diện sau còn có nhiều thiên điện, đái điện, hương thơm phòng, đạo phòng, vân vân, vì thế, mọi fan đành cần chạy một mạch, dọc đường tiếp tục phá tường sút cửa, vào tầm khoảng này, giải pháp ra khỏi nhà đất của Võ Thần lại lần tiếp nữa giúp ích. Cơ mà mà, mới xuyên thẳng qua hai tòa tiểu điện, một tảng đá bự cao cỡ nửa thân người đột nhiên nện vào trong 1 bên chân Tạ Liên. Nóc nhà hiện nay đang bị đập phá, là vì đất đá đã không xong xuôi rơi xuống từ nhị vách núi phía trên! Tiếng đụng rầm rầm, càng nhiều khối đá phệ đang rơi xuống. Ồ ạt như nước sông, trực tiếp đánh sập toàn thể trần nhà, bé dại cỡ đầu người, từ bên trên cao rơi xuống, mạnh mẽ và tự tin cũng khiến cho người ta run sợ đến rất điểm, còn may tất cả một tầng nóc nhà kháng đỡ, không chỉ có vậy mọi người thân thủ đều không tồi, né tránh kịp thời. Chỉ gồm Hoa Thành là khôn cùng nhàn nhã, Tạ Liên chạy vụt qua, đột nghe hắn cạnh bên nói: "Ca ca, qua trên đây đi?" xoay đầu nhìn lại, Hoa Thành theo sát cạnh bên cách y một bước chân, vững cách như bay, trù trừ từ đâu lấy ra cây dù đỏ kia, sẽ ở dưới tán cho dù mỉm cười nhìn y. Mà hầu như tảng đá bên trên trời giáng xuống tê đập lên mặt dù, Hoa Thành một tay bung dù, ngay cả một chút lay cồn cũng không có! Tạ Liên lập tức trốn đến phía dưới tán dù của hắn, nói: "Nguy hiểm thật nguy nan thật, may mà có Tam Lang." Hoa Thành cười cợt khẽ, thân yêu đem cho dù nghiêng về phía y, nói: "Nhích qua phía trên một chút." khoác dù lúc này không say mê hợp, Tạ Liên vẫn ko nhịn được trong thâm tâm khẽ rung động, nói: "Đệ chống tất cả mệt tuyệt không? ao ước ta giúp đệ cầm cố hay không..." Mấy người còn lại trốn cho điên cuồng, thấy đàn họ bên này thoải mái như thế, gần như chịu ko nổi, nhịn ko được nói: "Này, vậy thật quá bất công đi!" "Hoa Thành chủ hoàn toàn có thể hỏi ngài còn dư mặc dù không?!" "Có thể mượn vị trí trốn một chút không?!" Hoa Thành vờ vịt cười nói: "Không có. Không thể." Đang thời điểm mọi tín đồ lên tiếng chống nghị, Tạ Liên cũng có thể có chút ngượng ngùng, nói: "Ngọn núi này thiệt kỳ quái!" Nói xong xuôi liền lén chuồn đi ra, Hoa Thành lại ngấm ngầm ôm lấy y, vừa đi vừa thong dong nhưng giảng giải mang lại y, nói: "Ca ca nói đúng rồi, núi này thiệt kỳ quái, tinh quái quái gở. Núi Đồng Lô có bố ngọn núi lớn, chia ra thành "Lão", "Bệnh", "Tử", mặc dù rằng đối với núi bình thường không khác gì, nhưng có thể tự động đi lại trong phạm vi núi Đồng Lô, đến nên, có người tiêu dùng chúng nó xem như thể dấu hiệu nhận ra của núi Đồng Lô." phía bên trên đá rơi điên cuồng, dưới tán dù lại là một trong vùng yên ả. Tạ Liên nói: "Thì ra là thế! Ngọn núi hồi đó cản đường chúng ta khi Dung Quảng ngụy trang thành Đoạt mệnh khoái đao ma, chính là một trong bố ngọn này sao?" Linh Văn trên sườn lưng Bùi Túc nghiêng ngả lên xuống, vẫn cố gắng giao lưu, nói: "Thảo nào Ô Dung thần điện này lại xây thân "hẻm núi" quỷ dị như vậy, sợ rằng khu vực nó vốn dĩ được xây không dở hơi như vậy, là nhị tòa sơn tai ác kia dữ thế chủ động giáp công lại đây!" Tạ Liên nói: "Có điều, "Sinh Lão bệnh dịch Tử", đã tất cả "Lão""Bệnh""Tử", cầm cố còn "Sinh" đâu?" Hoa Thành nói: "Thật đáng tiếc, không tồn tại "Sinh". Ít độc nhất vô nhị đệ chưa thấy qua." Tạ Liên nói: "Ý bảo không tồn tại đường sống sao? Thật đúng là tàn khốc!" tức thì sau đó, phân phối Nguyệt nói: "Vách núi vẫn vẫn áp giáp lại." lũ họ new vừa tiến vào hang cùng ngõ hẻm núi, đường núi rộng khoảng chừng vài chục trượng, càng đi càng hẹp, đường đi đến trước cửa Ô Dung thần điện còn chưa đến mười trượng, mà lại hiện tại, khoảng cách giữa 2 bên vách núi không vượt quá ba trượng, chống ốc cùng vách tường phần lớn bị nén đến nhăn dúm, chính vì Ô Dung thần năng lượng điện sử dụng nguyên liệu xây dựng là nhiều loại thạch đá cứng cáp, làm hai bên vách núi bị vướng lại, nhưng cũng không thể gia hạn được bao lâu, cuối cùng cũng trở nên nghiền đến vỡ vụn. Bùi Minh nói: "Trước sau gì rồi cũng không đi được, phá từ phía trên mà đi lên thôi! Hứng mưa đá mà đi cũng ko sao, tiến công nát đá vẫn rơi xuống là được!" Tạ Liên lại nói: "Không được! hiện thời chỉ còn một phòng nghỉ ngơi đó, phía lên bên trên đi lỡ như hai ngọn đánh quái thân chừng khép lại liền trực tiếp bị kẹp chết!" trong những khi nói chuyện, hai bên ép đến càng cấp tốc hơn, rắc rắc rắc rắc, chỗ nương thân của mọi fan rộng chưa đến hai trượng. Dưới trường hợp như thế, Linh Văn vẫn quan yếu động đậy, nhịn không được nói: "Chư vị, hoàn toàn có thể nhanh một chút tìm phương pháp gì hay không? còn nếu như không thể nói, hoàn toàn có thể thả ta ra nhằm ta tự mình tìm biện pháp không? Ta không muốn cứ như vậy mà bị xay chết, cám ơn?" Lửa cháy cho tới mông, đâu thể tiện lợi nghĩ ra được phương án như vậy? không khí chỗ ẩn nấp lại thường xuyên thu nhỏ, lui lại chỉ còn khoảng chiều nhiều năm của một người, Bùi Minh tự nhiên quát một tiếng, khiêu vũ ngang lên cao. Hai tay của hắn để bên trái vách núi, hai chân để ở vách bên phải, toàn thân trở thành một "Que xiên", cụ ngang giữa hai ngọn núi to, nói: "Cho dù cho có bị kẹp chết, ta con người mẹ nó cũng không thích bị thứ đồ dùng chơi này kẹp. Ta trước tiên chống đỡ, các ngươi mau chóng nghĩ cách đi!" "..." Mọi người đều bị một chiêu này của hắn có tác dụng kinh hãi, Linh Văn miễn chống giơ ngón loại lên với hắn, nói: "Lão Bùi, thiệt anh hùng!" Bùi Minh cắn răng nói: "Khách khí!" sức khỏe của Võ Thần thì không buộc phải nhiều lời, hai vách núi kia đang tới gần, nhưng ngoài ra bị Bùi Minh nhất quyết chặn lại, rơi vào hoàn cảnh cục diện bế tắc. Nhưng đây là do Bùi Minh dồn hết toàn cục pháp lực vào, chắc chắn không chống đỡ được lâu, Tạ Liên đang hối hả nghĩ biện pháp thoát thân, nhị ngọn núi kỳ quái vẫn dần chỉ chiếm ưu thế, ép mang đến đầu gối Bùi Minh hơi cong lại. Thấy thực trạng bất lợi, Bùi Túc nói: "Tướng quân, để ta lại góp ngươi!" Một tay lấy bả vai Linh Văn ném cho chào bán Nguyệt, cũng gia nhập vào sản phẩm ngũ xiên que người. Nhưng hắn hôm nay đang là phàm nhân, làm những gì có thần lực? trái lại Cẩm Y Tiên trên người Linh Văn thì tất cả thể, mà lại mà hắn lại vượt nguy hiểm, thả ra chỉ sợ hãi thêm dầu vô lửa, chằng khác gì đã lâm vào cảnh hang sói còn đạp yêu cầu rắn độc. Vị vậy, buôn bán Nguyệt bỏ Linh Văn lại, nói: "Ta cũng đến." tuy nhiên mà, thân hình phái nữ ta dù sao cũng là tiểu cô nương, không suy bì được nhì nam nhân to lớn tay chân đa số dài kia, lùn rộng một khúc, xiên cũng không đụng được nhì vách núi, đành bắt buộc chưởng lên lưng Bùi Túc, truyền pháp lực đến hắn, Bùi Túc lúc này mới cùng Bùi Minh chậm rì rì thẳng nhì chân ra. Hai tín đồ dồn hết sức mạnh lên, đỏ không còn cả mặt, gân xanh nổi lên, nhưng Hoa Thành tất cả pháp lực mạnh nhất trong nhóm nỗ lực nhưng bây giờ thờ ơ luân chuyển xoay dù đỏ, không có chút hăng hái nào. Đột nhiên, Tạ Liên vỗ bàn tay một cái, nói: "Có! gồm có có!" bao gồm cách rồi! Tạ Liên nói: "Nếu trước ở đầu cuối phía trên đa số không lên được, vậy ta đi xuống! bọn họ đào một cái hang nhằm tránh đi!" Linh Văn mau chóng nói: "Ý loài kiến hay! Xin ngài bước đầu liền đi!" Bùi Minh cắm răng nói: "Vậy... Phiền ngươi... Nhanh lên một chút...!!!" Tạ Liên nói: "Được được được!" nhanh chóng đã sử dụng Phương trung tâm điên cuồng tìm hiểu một loại hang dưới mặt đất, đào mang lại đất đá cất cánh đầy trời bùn đất văng tung tóe. Hoa Thành đứng một bên bung mặc dù rằng y, chẳng phần đông không phụ, ngược lại còn khuyên răn nhủ: "Ca ca, đừng đào, ngồi xuống sinh hoạt đi." Mọi người không nhịn được, số đông nói: "Hòa Thành chủ!!!" Hoa Thành nói: "Hả? gọi ta có tác dụng gì?" Linh Văn ngồi phịch cùng bề mặt đất, nói: "Hoa Thành chủ, ngài thuộc Thái tử điện hạ cũng tại đoạn này, nếu tất cả cách gì hoàn toàn có thể chỉ ra một chút ít không? mặc dù sao toàn bộ mọi bạn đều không muốn trở thành nhân giết thịt bị đá kẹp lại." còn tồn tại một câu tất cả mọi tín đồ đều không giữ lại mặt mũi nhưng nói ra: Nếu không có cách, rất có thể phiền ngươi cũng đi lên đây làm xiên fan không? Tạ Liên tuy sốt ruột, dẫu vậy vẫn theo bạn dạng năng tin yêu hắn, vừa một tay đào hang, vừa nói: "Tam Lang, đệ tất cả phải gồm cách gì không?" Hoa Thành mỉm cười nói: "Ca ca tạm thời chờ một chút, không phải huynh xuống tay, lập tức sẽ ổn." lúc này đều là lửa cháy mang đến mông rồi, mặc dù rằng toàn bộ mọi fan nghĩ hắn hẳn là tất cả cách, cơ mà vẫn nhịn ko được cảm thấy dòng mông nóng muốn chết rồi. Linh Văn đang mong nói lại, Tạ Liên lại bỗng nhiên nói: "Tiếng gì vậy?" trong những lúc đất đá đang rầm rầm từ bên trên trời rơi xuống, lộ diện một âm nhạc kỳ quái, đã rất nhanh tiến lại. Răng rắc! Răng rắc rắc! cực nhanh, cực nhanh, hình như đã nghe nơi đâu rồi, Tạ Liên ngưng cuồng loạn đào hang, nói: "Cái này...cái này có lẽ nào là?!" Vừa xong lời, mặt chân y đùng một phát sụp xuống một mảng, bên dưới lộ ra một chiếc hang tối black đủ mang đến hai bạn chui vào. Trong hang, bao gồm tiếng xẻng vang lên, phát ra ánh nắng trắng như tuyết! Xẻng thần của Địa Sư! Xẻng kia vẻ ngoài phát sáng, nhanh chóng lùi vào trong động. Hoa Thành nói: "Muộn một chút, nhưng mà cũng đuổi kịp rồi. Đi thôi." Tạ Liên chưa kịp nói câu nào, Linh Văn xuống trước đi mất hút vào vào hang, lại đến phân phối Nguyệt cùng Bùi Túc và Bùi Minh. Thiếu tính hai chiếc xiên ngơi nghỉ giữa, nhì ngọn sơn quái bỗng nhiên gấp rút khép lại, Hoa Thành ôm thắt sườn lưng Tạ Liên, nói "Đi mau!" rồi ôm y, nhảy vào trong đường hầm. Tạ Liên chỉ thấy một mảng tối đen, lập tức, phía trên truyền đến tiếng ken két vang dội. Nhì ngọn núi to chung cục đã chạm vào nhau! nếu như bây chừ bọn chúng ta vẫn đã ở trên đó, chắc chắn rằng đã bị ép mỏng. Ổn định lại tinh thần, vào bóng tối bừng lên hai ngọn lửa nhỏ. Tạ Liên quan sát đường hầm bọn họ vẫn đứng một chút, không rộng không hẹp, lẻ tẻ tự chống nắp, ko hổ là thông đạo bởi xẻng thần của Địa Sư đào. Mấy người đàn họ đa số quỳ rạp xuống khu đất cúi đầu xuống, rước hơi lại một chút. Hoa Thành buông eo y ra, Tạ Liên cũng rước bàn tay vô ý bỏ lên đầu vai hắn xuống, quan sát về phía hắc y nhân đã ôm dòng xẻng kia. Hắc y nhân kia sẽ nghỉ xả hơi, để xẻng xuống, lau lau các giọt mồ hôi lạnh. Tạ Liên cho gần vài ba bước, chú ý quan sát. Fan này nhìn qua là một thanh niên gọn gàng sạch sẽ, cũng đều có chút thanh tú, tướng mạo nói theo một cách khác cũng được bảy phần, có điều, nhưng lại không có đậm cá tính gì. Nói vậy, một mực là kiểu tín đồ vô thuộc mờ nhạt. Tạ Liên tiếp cận phía trước hắn, hắc y nhân cơ ngẩng đầu, nói: "Thái tử điện..." Không ngóng hắn nói xong, Tạ Liên đang một phạt bắt lấy kinh mạch hắn, nói: "Phong Sư đại nhân sẽ ở đâu?" Hắc y nhân sửng sốt, nói: "Hả? cái này...ta đây cũng không biết." Tạ Liên thở hắt một cái, nghiêm nghị nói: "Hắc thủy những hạ phải gì lại đóng kịch? Ngài phục thù là chuyện của ngài, ta không tiện nói cũng sẽ không nói tới, tuy vậy Phong Sư đại nhân thuộc ngài giỏi xấu gì cũng đều có giao tình, mong mỏi rằng..." thời điểm này, Linh Văn xen lời y: "Hắc Thủy? Thái tử năng lượng điện hạ, sao ngươi lại cho rằng hắn là Hắc Thủy? Mặt nhìn đâu tất cả giống." Tạ Liên quay đầu lại, ngờ vực nói: "Bởi do hắn giữ lại xẻng thần của Địa Sư. Hơn nữa, chư vị chưa học qua thuật trở nên hình à? khuôn mặt này nhìn tầm thường không có gì sệt biệt, ném vào giữa đám fan lập tức tìm ko ra, tất yếu là mặt giả rồi." Trước hết nói tới thuật biến hình, hiện nay tại khuôn mặt của thanh niên áo đen này, lại hoàn hảo cân xứng với kĩ năng xuất sắc duy nhất của việc tạo ra một khuôn mặt giả: tầm thường không có gì quánh biệt. Mặc dù rằng có chú ý mặt hắn trong cả một canh giờ, ngủ một giấc, ngày thiết bị hai thức dậy mang đến hắn trông như thế nào thì cũng quên mất không thể một mảnh, còn chưa hẳn mặt giả chính vậy gì? "..." nhưng lại mà, một lúc sau, bạn trẻ áo đen kia nói: "Xin lỗi, Thái tử năng lượng điện hạ, cụ nhưng, ta... Ta, thực sự lớn lên hầu như trông như vậy." "..."? Hoa Thành nói: "Này cũng chủ yếu xác đó là hình dáng vẻ của hắn." Hóa ra, trên đây chân đó là một khuôn mặt "người qua đường" trời sinh. Tạ Liên bít trán lại, chốc lát, thay đổi chắp tay trước ngực, khẽ khom fan nhận lỗi nói: "...Thực xin lỗi." Y đùng một cái lại trước mặt tín đồ khác, nói thẳng người ta khủng lên gương mặt tầm thường không có gì đặc biệt, ném trong một đống bạn tìm không ra. Biết nên làm sao, vì vì...khuôn mặt này, thật sự là kiểu chủng loại quá chuẩn mực của thuật đổi thay hình mà... Bạn trẻ áo đen kia cũng hết sức xấu hổ, khoát tay nói: "Không sao ko sao, sớm vẫn quen rồi..." Linh Văn ngay tức thì nói: "Dẫn Ngọc điện hạ, lần này may cơ mà nhờ có ngươi."

Vừa là phi công vừa là bên văn, Antoine Saint-Exupéry bao gồm một cuộc sống thăng trầm tính đến khi ông mất.

Bạn đang xem: Tiệm bánh hoàng tử bé tap 156


Xuất bạn dạng lần đầu năm mới 1943 tại thủ đô new york (Mỹ), Hoàng tử nhỏ bé được hâm mộ trên toàn cầu cho tới ngày nay. Trong 80 năm qua, đấy là một một trong những cuốn sách bán chạy nhất của quả đât với 200 triệu phiên bản dịch ra 250 ngôn ngữ không giống nhau (bao bao gồm cả phương ngữ). Hoàng tử nhỏ xíu được đánh giá là thành quả hay nhất cụ kỷ trăng tròn ở Pháp.

Ở Việt Nam, sách sẽ xuất bạn dạng từ năm 1966 với hai bản dịch của Bùi Giáng, trần Thiện Đạo và bao gồm thêm rất nhiều lần in new với một số trong những dịch trả khác.

*
Phiên bản "Hoàng tử bé" vì nhà văn Nguyễn Thành Long dịch. Ảnh: NXB Kim Đồng

Trong khi Hoàng tử nhỏ bé trở nên khét tiếng khắp nhân loại thì sự biến mất của người sáng tác Antoine Saint-Exupéry vào khoảng thời gian 1944 vẫn là 1 bí ẩn. Ông ra đi mãi mãi ở tuổi 44 mà không hề nhận được nhuận bút cho thành phầm của mình.

“Chính ở chỗ này hoàng tử nhỏ bé đã hiện ra trên Trái Đất rồi biến chuyển mất. Nếu như bạn có trải qua đó, tôi cầu muốn bạn chớ vội vã. Hãy chờ một thời gian ngay dưới bởi vì sao. Sau đó, nếu lúc ấy có một cậu bé bỏng con đến bên bạn… hãy mau viết thư, báo đến tôi rằng em đang trở lại”, trích đoạn Hoàng tử bé.

Chuyến bay hụt tới nước ta và sự thành lập của "Hoàng tử bé"

Cuốn sách được Saint-Exupéry viết cùng vẽ tranh minh họa lúc ông đang lưu vong trên Mỹ. Đó là mẩu chuyện kể về một hoàng tử nhỏ tuổi từ một tiểu mong đến thăm nhiều hành tinh, gặp gỡ gỡ đủ đẳng cấp người. Lúc tới Trái đất, hoàng tử nhỏ xíu đã chạm mặt tác giả, một phi công bị rơi máy hạ cánh sa mạc. Cống phẩm mang phong cách sách trẻ em “ẩn cất một triết lý thừa đỗi nhẹ nhàng cùng thi vị” (New York Times) về bản chất con người, sự cô đơn, tình bạn, tình yêu cùng sự mất mát.

Cả Saint-Exupéry và Prévot đều sống sót một cách thần kỳ sau vụ tai nạn thương tâm nhưng phải đối mặt với tình trạng mất nước hối hả trong sa mạc rét gay gắt. Bị lạc một trong những đụn cát, họ chỉ với một vài trái nho, hai quả cam, một chiếc bánh ngọt, cafe đựng trong dòng bình đã cũ, nửa lít rượu vang trắng và ít dung dịch men.

Đến ngày vật dụng hai với thứ ba, hai tín đồ mất nước mang lại mức hoàn thành đổ mồ hôi. Vào trong ngày thứ tư, một tín đồ dân buôn bán du mục cưỡi lạc đà đang phát hiện cùng cứu sinh sống họ.

Trải nghiệm cận kề tử vong được gửi vào cuốn hồi cam kết năm 1939 của Saint-Exupéry, Gió, cat và những vì sao. Hoàng tử bé cũng bắt đầu với cảnh một phi công bị mắc kẹt trong sa mạc.

Xem thêm: Cách cài hình nền động cho máy tính windows 11 mới nhất cho, cách đổi hình nền laptop, máy tính cực dễ

*
Antoine de Saint Exupéry cùng André Prévot trước chuyến bay vào khoảng thời gian 1935. Ảnh: This Day in Aviation

Chuyến cất cánh cuối cùng

Saint-Ex, như cách gọi của người sử dụng bè, cũng là một trong những phi công dịch vụ thương mại tài ba suốt các năm, tiên phong trong các tuyến đường hàng không mọi châu Âu, châu Phi và Nam Mỹ. Khi cuộc chiến tranh nổ ra vào năm 1939, ông bắt đầu làm Lực lượng ko quân Pháp và thực hiện các trách nhiệm trinh sát cho tới khi Pháp đình chiến cùng với Đức vào năm 1940.

Trong khoảng thời hạn vài năm nghỉ ngơi Mỹ, ông biến đổi Hoàng tử bé. Trở lại quê hương, Saint-Ex thường xuyên tham gia cuộc chiến với tư giải pháp là phi công nằm trong lực lượng dự bị.

Năm 1943, ông được giao nhiệm vụ lái dòng P-38 Lightning không vũ trang. Bởi sự núm động cơ, máy cất cánh rơi cùng Saint-Ex bị đình chỉ chuyển động trong 8 tháng. Sức khỏe tinh thần và thể hóa học suy kiệt, nặng hơn do ông uống các rượu.

Suốt những thập kỷ qua, vẫn chưa có chào làng chính thức về điều gì đã xẩy ra với phi công - bên văn nổi tiếng.

*
Chiếc vòng đặt tên Saint-Exupéry được kiếm tìm thấy ngoài khơi Marseille (Pháp). Ảnh: Plane & Pilot

Manh mối hãn hữu hoi

Năm 1998, một ngư dân tìm kiếm thấy mẫu vòng tay đặt tên Saint-Exupéry vào lưới của bản thân mình khi đánh cá xa khơi Marseille. Phân phát hiện vẫn thu hút sự chăm chú của nắm giới, nhất là một người lũ ông mập tuổi bạn Đức, Horst Rippert. Máy bay của Saint-Ex, xác thực bằng số seri (2743L), cũng khá được tìm thấy ngay gần đó.

Tuy nhiên, những nhà khảo sát không kiếm tìm thấy vết tích đạn bắn một trong những mảnh còn lại và không tồn tại bằng bệnh nào khác đến tuyên tía của ông Rippert. Bọn họ chỉ rất có thể xác định, chiếc máy bay đã lao xuống nước theo phương trực tiếp đứng với tốc độ khoảng 800km/h.

“Bông hồng của tôi đặc biệt hơn toàn bộ các cô, bởi vì chính nữ đã được tôi tưới nước cho. Bởi lẽ chính chị em đã được tôi chắn bình phong cho. Bởi lẽ vì chính bạn nữ đã được tôi bắt sâu cho. Bởi vì lẽ thiết yếu từ nữ giới mà tôi đang nghe phàn nàn hoặc khoe khoang hoặc thậm chí nhiều khi chẳng nói chẳng rằng. Bởi vì lẽ đây là bông hồng của tôi”, trích dẫn từ Hoàng tử bé.

“Giống như hoàng tử bé nhỏ yêu quí bông hồng của mình, thay giới yêu thích Antoine de Saint-Exupéry. Cố gắng nỗ lực suốt những năm để khám phá về sự mất tích của ông là vật chứng cho điều đó. Bất cứ điều gì vẫn xảy ra vào trong ngày hôm ấy, di sản của ông sẽ luôn là niềm vinh diệu và xúc cảm cho bọn chúng ta”, tập san Plane and Pilot đánh giá.