Có phần đông cuộc gặp lại tay bắt khía cạnh mừng, ôm chầm nhau thắm thiết, kể mãi rất nhiều chuyện ngày xưa. Nhưng cũng đều có những cuộc tái ngộ rưng rưng nước mắt... Ký ức về trong năm tháng đương đầu đau yêu đương mà dũng cảm của tuổi trăng tròn lại ùa về trong số những con người nay đã bước qua tuổi xế chiều.

Bạn đang xem: Nữ tù binh ô nhục


Họ là số đông cựu nữ giới tù binh trên Trại giam phạm nhân binh Phú Tài (TP Quy Nhơn, Bình Định), vừa có dịp gặp lại nhau vào những ngày cuối cùng của năm 2018 tại TPHCM.

Bất khuất

“Chúng trói quặt tay tôi và bè bạn vào cái cối đấm đá giã gạo nhằm trước sảnh đình. đông đảo trận đòn tàn ác trút xuống tôi và số đông với đủ số đông phương thức, trường đoản cú nước ớt, xà phòng, roi điện cho tới dụ dỗ nhằm mục đích moi thông tin, tuy vậy chúng đông đảo không giành được mục đích. Nửa đêm, nhân lúc đàn lính canh ngủ gục, tôi và bạn hữu gồng mình, chịu từng lần đau thắt của dòng dây siết chặt nhị tay, nhích từng tí một, xoãi chân rút chốt lựu đạn M26 địa điểm thắt sườn lưng tên bộ đội gác. Một tiếng nổ lớn đanh vang lên xé toạc màn đêm…”, bà Nguyễn Thị Vân Toàn (67 tuổi, ngụ buôn bản Hải Tân, thị xã Hải Lăng, Quảng Trị) bổi hổi nhớ lại.


*
gặp lại nhau ở tp mang thương hiệu Bác, các bà, những dì cựu tầy binh Phú Tài như thấy lại thời “hoa lửa” của tuổi đôi mươi

Khuôn mặt nhòe lệ, bà share tiếp: “2 ngày tiếp theo tỉnh dậy, tôi thấy mình đang phía bên trong Bệnh viện Ái Tử. Cánh tay bắt buộc đứt gãy được băng bó sơ sài. Đồng đội Trần Thị Lệ Hoa quyết tử tại chỗ. Cú nổ của trái lựu đạn làm chục tên địch yêu thương vong. Chưa tìm ra vì sao vụ nổ, chúng thường xuyên tra khảo, chặt đứt luôn cánh tay của tôi, tiếp nối chúng gửi tôi vào trại giam Phú Tài”.

Nói về tội ác của bầy quản ngục và tay không nên tại trại giam Phú Tài, cựu thiếu nữ tù binh Lương Thị Hồng (TP Hội An, Quảng Nam), rùng mình nhớ lại: “Chúng sử dụng dây điện cột hai đầu vú người mẹ rồi treo lên cao, buồn bã vô cùng. Có khi bọn chúng bắt người mẹ nằm ngửa, từ tay chúng kéo nhị chân các thiếu nữ ra, rồi đá thốc vào thành phần kín, buồn bã lên tận đỉnh đầu và bất tỉnh xỉu. Tàn khốc hơn, chúng sử dụng một thỏi đồng to bằng ngón tay chiếc nối dây vào bình điện. Bọn chúng thọc thỏi đồng vào cửa ngõ mình bà bầu rồi quay điện, chị em bật ngửa fan trên nền nhà, chân tay co giật rồi bất tỉnh”.

Tàn bạo như vậy cũng cần yếu làm bà Hồng và đồng minh khiếp sợ. Địch lại hèn hạ giở trò thú tính, có tác dụng nhục cô bé tù binh. Mục đích của chúng nhằm mục đích gây ra phần lớn hậu quả về tương lai, có tác dụng tuyệt mặt đường sinh nở của người vợ tù binh. “Nhưng trên thực tế, chúng không giết thịt nổi tinh thần bất khuất của chị em”, bà Hồng khẳng định.

Nghĩa tình đồng đội

Không thể đi lại bằng chân mà đề xuất dùng xe cộ đẩy, cựu cô gái tù binh trần Duy Phương (68 tuổi, sống trong số 196A Phạm Văn Hai, phường 3, quận Tân Bình, TPHCM) nói cho chúng tôi nghe về một thời “hoa lửa” của bà.


Sinh ra trong một mái ấm gia đình có truyền thống lâu đời cách mạng ở vùng gò Nổi, thị xã Điện Bàn, tỉnh Quảng Nam. 15 tuổi bà đi theo phong cách mạng. Năm 1968, khi mới 18 tuổi, đã ở căn cứ Quế sơn thì bị địch tập kích, cả đơn vị hy sinh còn bà bị liệt hai chân bởi vì đạn địch bắn trúng cột sống. Bà Phương lọt vào tay địch rồi bị mang đến các trại giam non nước (Đà Nẵng), Phú Tài và sau cùng là Trại giam tội nhân binh buộc phải Thơ.

Năm 2013, bà trần Duy Phương đã xong cuốn tự truyện dài khoảng chừng 200 trang, tựa đề Tôi nghe tôi hát, trình bày cụ thể và trung thực trong thời hạn tháng chống chọi của cá thể và những pha ra đòn tra tấn của kẻ thù so với nữ tội phạm binh. Bà nói từ cơ hội bị địch bắt, cuộc sống của bà làm các bạn với băng ca, nếu không có đồng chí, đồng đội thì sẽ không có ngày hôm nay. Cuốn sách này nhằm bà tri ân đồng đội, đồng chí đã hy sinh và những người dân còn sống.

Cựu thiếu nữ tù binh Nguyễn Thị Nghĩa (tên trong tầy là Phan Thị Bích Thủy), anh hùng Lao động thời kỳ đổi mới, nguyên đại biểu qh khóa XI, nguyên quản trị kiêm tgđ Liên hiệp bắt tay hợp tác xã thương mại dịch vụ TPHCM (Saigon Co.op), khiêm tốn kể về phần mình mà dành sự cảm quí về người bạn tù “đặc biệt” trằn Duy Phương.

Bà kể, lúc vào trại 2, Trại giam tầy binh Phú Tài, được tiếp xúc với Phương, tuyệt hảo của bà về Phương mang lại đến hiện nay vẫn y nguyên như vậy: Một cô nàng xinh đẹp với cặp đôi mắt to black nhánh, luôn luôn tươi cười hồn nhiên cùng hiền hòa. Cô bé giàu nghị lực, dũng cảm, trung kiên sẽ vượt qua số phận nghiệt té của một yêu thương binh nặng nhằm sống và hành động ngay vào tù ngục tù của kẻ thù. Bất cứ thương tật nặng, bất kỳ những lũ áp tra tấn dã man, trằn Duy Phương đã cầm lại niềm tin, lý tưởng cho đến ngày thắng lợi trở về với cách mạng.

Những mái tóc tóc đã bạc tình phơ, khuôn mặt đầy nếp nhăn, dù sức mạnh nhiều cựu thanh nữ tù binh vẫn yếu, nhưng những bà, những dì vẫn đang còn nhiều vận động chăm lo, thăm hỏi tặng quà nhau cũng giống như đóng góp sức mình để giáo dục thế hệ trẻ sống tất cả ích, xong nhiệm vụ nghĩa tình.


Trong thư gửi đến Ban liên lạc nàng tù binh Phú Tài, nguyên quản trị nước Trương Tấn Sang sẽ bày tỏ: “... Nàng tù binh, vốn được xem như là “chân yếu tay mềm”, trong tay không có một máy vũ khí nào. Tuy nhiên họ vẫn đoàn kết, vùng lên xây dựng tổ chức đảng, đoàn thể, team quyết tử, nhóm xung kích... Tổ chức đấu tranh, chống lại sự bọn áp và các hình thức tra tấn dã man của địch, đảm bảo an toàn quyền sống cùng khí tiết biện pháp mạng”.

Đồng chí Trương Tấn Sang dìm mạnh: “Lòng yêu nước, lý tưởng bí quyết mạng là vũ khí, là sức khỏe giúp họ luôn lạc quan, phấn đấu một trong những hoàn cảnh khắc nghiệt, chết sống trong gang tấc, hiên ngang tranh đấu với cỗ máy tay sai và cai lao tù gian ác, giành chiến thắng lợi... Chúng ta đã phát triển thành trại giam thành trận con đường chiến đấu đặc biệt - trận đường trên chiến trường lao tù của những người đồng chí cộng sản”.

Bị giết mổ chết bằng phương pháp bắn vào tử cung, nghiền phá trinh trước lúc thi hành án xuất xắc bị ức hiếp dâm khiến cho mang bầu trong tù... Là đa số cơn ác mộng mà những nữ tù nhân chạm mặt phải.

Xem thêm: Trọn bộ màn hình nền máy tính cực đẹp, cực dễ thương về tình yêu


Còn một vẻ ngoài tra tấn không giống là chúng buộc bà cũng những thiếu nữ tù nhân khác chứng kiến cảnh những người dân khác bị tra tấn. Bà cần nghe rất nhiều tiếng roi quất, phần đa tiếng kêu thét của bạn nữ tù nhân.Thậm chí, bọn chúng bắt hầu như đứa con chứng kiến mẹ mình bị tra tấn. Zakeri là một phụ nữ khoảng 70 tuổi, mỗi lần tra tấn bà là lũ chúng là vất hai bạn cháu gái của bà, một người 12 tuổi còn một tín đồ 14 tuổi và hai đàn ông của bà vào tận mắt chứng kiến cảnh tượng đau lòng đó.
*

Bên cạnh đó, bà còn tiết lộ bề ngoài tra tấn quyết liệt khác dành cho nữ tù túng nhân sẽ là bị bắn một viên đạn vào tử cung để chết dần trong khổ sở và mất máu. Đa số những người này phải kết thúc cuộc đời ở trong tù. Ladan may mắn hơn hầu như người phụ nữ bị bắt vào tù khác rất đôi lúc chỉ bắt buộc ở trong tù 4 năm.
Theo qui định ở đất nước Hồi giáo thì không được phép xử quyết những cô nàng còn trinh trắng. Không chỉ có vậy, trong ý niệm của tín đồ Hồi giáo, gần như trinh cô bé khi chết sẽ được lên thiên đường. Bởi đó, để hợp thức hóa bài toán xử tử và bảo đảm an toàn những chị em tù nhân sẽ "xuống địa ngục", những nhà tù hãm đã thực hiện một nghi thức đám hỏi giả để phá trinh cho thanh nữ tử tù. Nghi tiết này được gửi thành đạo luật do Ayatollah Khomeini ban hành sau khi ông ta lên rứa quyền ngơi nghỉ Iran vào năm 1979.
Người thực hiện ăn hỏi giả thường xuyên là cai ngục tù và sau thời điểm tổ chức đám cưới giả hắn sẽ triển khai việc phá trinh những phụ nữ tử tù đọng này. Những thanh nữ tù nhân may mắn sẽ là những cô gái được mang lại uống thuốc ngủ trước tiếng hãm hiếp. Sau thời điểm tỉnh dậy, bài toán hãm hiếp đã được thực hiện xong xuôi thì những con gái tù này vẫn bị đưa theo hành hình.
*

Tuy nhiên, những nữ tử tù rủi ro mắn vẫn là những người bị cưỡng bách khi đang còn tỉnh. Đây được coi là những khoảnh khắc kinh điển nhất trước khi bị tử hình. Nói cách khác hãm hiếp nữ tù nhân, nhất là những cô nàng còn trinh là 1 trong việc xẩy ra như cơm trắng bữa trong nhà tù của nước cộng hòa Hồi giáo Iran.
Tại bang Alabama của Mỹ (quốc gia gồm số tù hãm nhân lớn số 1 thế giới), Tutwiler là đơn vị tù nữ khét tiếng về số vụ chống hiếp, tấn công tình dục trong phòng giam. Robert Chancey (anh họ con gái tù nhân Monica Washington, bạn đang thụ án hai mươi năm tù vày tội cướp của) share với báo chí truyền thông rằng em mình đã biết thành hiếp dâm đến mang thai và yêu cầu sinh nhỏ trong tù.
“Nhìn chăm chắm em tôi vào phòng, tên bộ đội gác bảo cô ấy điều hắn mong muốn làm với cô ấy tuy vậy bị từ chối. Hắn bảo cô: “Mày nghĩ fan ta sẽ tin ai: mày xuất xắc tao?”. Cuối cùng, em tôi đành bắt buộc làm điều cơ mà hắn ao ước cô làm”, Robert kể.
Robert nói em bọn họ anh sợ hãi bị trả thù đề xuất không dám report vụ cưỡng hiếp. Sau đó, đông đảo lời bàn ra tán vào trong tù khiến cho vụ bài toán bị phân phát giác, nhất là lúc Monica quan trọng giấu được chiếc thai ngày dần lớn.
Bà Charlotte Morrison, biện pháp sư EJI thay mặt đại diện cho chị Monica nói rằng ngoài vụ này, còn những trường hợp tựa như liên quan nhân viên cấp dưới nhà tù.
“Chúng tôi biết tương đối nhiều vụ sở hữu thai vào tù. Cửa hàng chúng tôi đã phỏng vấn hơn 50 thiếu nữ tù nhân làm việc Tutwiler. Toàn bộ những phụ nữ công ty chúng tôi phỏng vấn từng bị tấn công, phá quấy tình dục, hoặc chứng kiến nữ phạm nhân nhân không giống bị như vậy”, bà Charlotte nói.
*

Kira, 28 tuổi, đã từng qua 3 năm tồi tệ trong số nhà tù giành cho nam ở thủ đô new york chỉ do cô là thanh nữ chuyển giới. đều tháng ngày trong nhà tù Auburn chắc hẳn rằng là đều kí ức kinh hồn bạt vía nhất so với cô: “Có đều khi tôi không dám đi ra phía bên ngoài ăn trưa hoặc bữa tối vì tôi sợ hãi phải đương đầu với những nhận xét tục tĩu, cực nhọc chịu”.
“Những cai quản giáo đã ra mắt tôi với những tù nhân khác cùng nói một câu giao diện như "Trông người này còn có giống đàn bà không?", điều này khiến tôi hết sức xấu hổ… Bất cứ bao giờ tôi trải qua phòng họ, họ phần đa hét lên: "Hãy chú ý tên gàn độn này đi!". Tôi luôn lo lắng sẽ tất cả ai kia hất nước nước rét hoặc dầu nóng lên người mình. Tôi đi về phòng giam và chỉ biết khóc”.
Thậm chí, ngay cả quản giáo cũng rước chuyện gửi giới của Kira ra làm loại cớ nhằm hành hạ cô: “Họ mắng tôi. Họ trải qua phòng giam của tôi, bắt tôi cho họ thấy ngực của mình”.
Cho cho tới bây giờ, Kira vẫn không đích thực hiểu được tất cả những nhục nhã cơ mà cô yêu cầu chịu đựng chỉ bởi vì là cô là phụ nữ chuyển giới: “Cảm giác như họ hoàn toàn có thể làm bất kể điều gì họ muốn với bạn, và từng nào lần cũng được”.
*

Tầng 17, 19, 20, 21 Tòa nhà Center Building - Hapulico Complex, số 1 Nguyễn Huy Tưởng, Thanh Xuân, Hà Nội.
Giấy phép thiết lập cấu hình trang thông tin điện tử tổng phù hợp trên mạng số 2217/GP-TTĐT bởi Sở thông tin và Truyền thông thủ đô cấp ngày 10 tháng tư năm 2019