(Chúng bé nghĩ rằng: bắt buộc tu được như Thầy mới có thể hiểu Thầy, cho nên viết về một bậc đức hạnh giải thoát cai quản sanh, già, bệnh, chết như Thầy không phải việc dễ dàng làm. Ở trên đây chúng bé xin được viết đôi lời về fan Thầy tôn thờ dưới góc độ của bạn đệ tử.)

--o0o--

Thầy của chúng ta, Trưởng lão ưng ý Thông Lạc, chũm danh là Lê Ngọc An, sinh ngày 4/8 năm Mậu Thìn, nhằm ngày 17/9 dương kế hoạch năm 1928. Thầy là bé thứ tứ trong gia đình. Ông thân Thầy là hòa thượng mê say Thiện Thành, núm danh là Lê Văn Huấn, trụ trì đời thứ tứ chùa Am, ông là một trong những thầy thuốc đông y, thường chữa bệnh cho các người. Vì thế chùa Am giống như trạm y tế xã, thông thường mọi bạn tới trị bệnh đông như ngày hội. Mẹ Thầy là tín thanh nữ Thiện Tâm, bạn trông nom chùa Am.

Thầy được ông thân cho xuất gia năm 8 tuổi, được học với nhiều vị hòa thượng và được hòa thượng Thiện Hòa cử đi học Phật học viện Huệ Nghiêm với Đại học tập Vạn Hạnh. Thầy cũng được các vị hòa thượng reviews tham gia giảng dạy trong số trường người tình Đề trong những lúc còn đang học trên Đại học Văn khoa sài Gòn. Quê nhà còn cuộc chiến tranh ác liệt, Thầy tất cả tham gia hoạt động trong phong trào học sinh - sinh viên phản bội chiến.

Lúc ông thân Thầy lâm bệnh, Thầy trở về quê nhà chuyên sóc. Chứng kiến sự ra đi của người phụ thân rất mực thân thương, do dự là về phương nào? Thấy cuộc đời này quá nhức khổ, Thầy quyết trung tâm tu tập giải thoát, và cũng nhằm tìm người cha hiền bây chừ đang sinh hoạt đâu!? Xếp lại phía sau số đông chuyện cầm cố gian, Thầy lại khoác áo tu hành, ban đầu cho công cuộc đấu tranh đầy gay cấn nhưng oanh liệt là giành lại quyền quản lý sanh tử cho bạn dạng thân mình. Đây là bước ngoặt lịch sử dân tộc để một bậc thống trị sanh, già, bệnh, chết ra đời dựng lại chánh pháp của Phật sau này.

Thầy vẫn trải qua nhiều pháp môn tu tập tự Mật Tông, Tịnh Độ Tông với Thiền Tông, với ở pháp môn nào Thầy cũng cố gắng hết mức độ đạt thành chỗ trọng tâm đắc của pháp môn đó, dẫu vậy vẫn không thống trị được sinh, già, bệnh, bị tiêu diệt như tởm Phật đang dạy.

Ở tu viện Chơn Không học thiền với hòa thượng Thanh từ bỏ trong ba tháng định cư năm 1970, được Sư Phụ giảng mang lại pháp môn tri vọng, Thầy như nhỏ Đại Tượng qua sông ko ngoái đầu chú ý lại, sẽ tinh tấn không giây phút lơi lỏng. Bao gồm lần hòa thượng tuyên bố: “Trong pháp hội có tín đồ đại tinh tấn”, mọi fan ngầm hiểu chính là Thầy.

Rời ngoài Chân không lên Hòn sơn Rạch Giá, ngồi tu ngót năm trời trong loại hang đá, đông đảo thợ rừng thỉnh thoảng mang cơm gạo cúng nhường Thầy, Thầy cảm giác không tiện phải tập ăn uống lá cây rừng nhằm sống. Hòn đánh nơi đó là thánh tích ghi dấu cho một con fan quyết trung tâm tìm ước sự giải thoát những sự khổ sở của kiếp người.

Trên đình Hòn Sơn, Thầy sống trong hang đá Ma Thiên Lãnh. Rất nhiều đêm khuya thanh vắng, giờ đồng hồ tàu tấn công cá xa bờ xa văng vọng gợi lên lòng yêu mến nhớ bà mẹ và em nơi quê nhà, trong khi tổ quốc còn bom cày, đạn xé từng tấc khu đất yêu thương. Bao nhiêu câu hỏi dồn dập trong đầu, ko sao vấn đáp được, bấy giờ pháp môn tri vọng vô phương, ko có gì dẹp được loàn tưởng này.

Từ Hòn sơn trở về Thầy nói với mẹ: “Mẹ ráng nuôi con ngày 1 bữa, đời con chỉ biết bao gồm tu hành mà thôi”. Nghe Thầy nói vậy, mẹ Thầy xúc đụng không chũm được nước mắt.

Khép cửa ngõ thất lại, Thầy ban đầu sống cuộc đời cô đơn, cô độc ngay sát mười năm liền.

Thời kỳ đầu, hoàn cảnh gia đình không được cho phép Thầy chỉ ngồi không tu tập, bởi vậy Thầy vừa có tác dụng để sống với vừa lo tu tập. Cho nên Thầy vừa lao động phân phối vừa xả chổ chính giữa theo cách thức chánh niệm thức giấc giác câu hữu cùng với pháp như lý tác ý của Phật Giáo Nguyên Thủy. Sau sáu tháng tu tập với câu tác ý đối chọi giản, “tâm như viên đất, ly hết tham, sân, mê mệt đi!”, mà thành công xuất sắc vĩ đại không ngờ. Vào thời khuya, ngày mồng 9 tháng 9 âm định kỳ năm 1980 Thầy bệnh đạo, cai quản hoàn toàn sinh, già, dịch chết. Nghĩa là hồ hết dục lạc thế gian không còn cám dỗ được Thầy, căn bệnh tật, già yếu, lụm cụm không tác động ảnh hưởng được vào trung tâm của Thầy, và Người mong muốn sống là sống, ao ước chết là bị tiêu diệt dễ như trở bàn tay.

Từ nay trên thế giới này đã xuất hiện thêm một bậc giải thoát tính từ lúc sau khi hồ hết thánh đệ tử ở đầu cuối của tiên phật nhập diệt cách đó đã ngay sát 26 thay kỷ. Thầy vẫn sinh sống trong trần thế mà trọng điểm hồn thì đã vượt thoát ráng gian, Thầy vẫn sống thông thường mà khác thường vì không còn bị nhân quả đưa ra phối, tâm luôn luôn luôn bất động, thanh thản, an lạc và vô sự.

Như vậy, sau ngay sát mười năm giam bản thân trong đơn độc hưu quạnh, Thầy open thất cách ra làm cho “Người chiến thắng”. Thầy nói với mẹ: “Từ nay bà bầu khỏi có cơm vào thất, vì bé sẽ ra đây ăn cơm với mẹ! nhỏ đã tu xong rồi”. Chắc hẳn rằng lời hứa hẹn nguyện trường đoản cú kiếp nào đã thành, bà thay ra đi sau đấy cha tháng.

Kể trường đoản cú nay, đạo lý đã được soi con đường trở lại! Thầy ban đầu công cuộc dựng lại chánh pháp của đức Phật yêu thích Ca, thắp sáng sủa lên nền đạo đức cho nhân loại, đạo đức nghề nghiệp nhân bạn dạng - nhân quả, sinh sống không có tác dụng khổ mình, khổ tín đồ và khổ bọn chúng sanh.

Bằng tởm nghiệp thực bệnh của mình, Thầy chỉnh đốn những điều không đúng trái vào đạo Phật, gióng báo cáo rống sư tử chúa, giác ngộ mọi fan trở về với tuyến đường chân chánh của Phật giáo mà xưa nay nay mọi bạn vẫn lỡ lầm trong rừng kinh sách cải tiến và phát triển được gán thương hiệu Phật giáo.

Chùa Am xưa, trong tương lai là Tu viện Chơn Như sẽ rộng cửa cho những tu sinh với phật tử về tu học, Thầy đã giải đáp họ tu hành đúng chánh pháp của Phật là diệt ngã, xả trọng điểm ly dục ly ác pháp theo trong suốt lộ trình Giới, Định, Tuệ. Thầy đáp án mọi thắc mắc của quý tu sinh với phật tử về phần lớn điều đúng, sai, các kiến chấp cùng pháp tu vào đạo Phật, được chỉnh sửa lại trong cuốn sách Đường Về Xứ Phật; cũng như chú giải lại mọi lời nơi bắt đầu Phật dạy trong tập sách cùng tên, những kinh khủng cho số đông thế hệ tu hành mãi sau về sau.

Cứ thế, Thầy vừa giảng dạy đào tạo, vừa viết sách, chú giải kinh Phật, trả lời thư vấn đạo phật tử bốn phương và bé dựng cơ sở... Thuộc với các lời pháp nhũ quý báu, những bộ sách về đạo đức nghề nghiệp nhân bản- nhân quả, giới đức, giới hạnh, giới hành... Cũng theo thứ tự được Thầy soạn cho tu sinh cùng phật tử tu học tập từ thấp đến cao. Đó là số đông Pháp Bảo vô giá chỉ dựng lại nền đạo đức nhân bạn dạng của Phật Giáo. Thầy đã gây ra lại giáo án tu tập đúng với tuyến phố Bát Chánh Đạo của đức Phật ham mê Ca, để các đời sau mỗi người đều rất có thể dựa vào số đông pháp bảo này mà lại tu hành giải thoát và cai quản được bốn nỗi khổ đau của kiếp bạn là sanh, già, bệnh, chết như Thầy bây chừ và Đức Phật rất lâu rồi đã làm.

Vì nền đạo đức nghề nghiệp nhân phiên bản - nhân quả mang đến con tín đồ trên toàn cầu này, vì đạo nghiệp giải thoát của rất nhiều người đệ tử và bọn chúng sanh hầu như đời sau nhưng mà Thầy trước đó chưa từng có một ngày nghỉ ngơi ngơi, cùng với tuổi sát tám mươi, ngày chỉ độc nhất một bữa ngọ trai, nhưng mà Thầy vẫn khoẻ khoắn và có thể đi lại hàng ngàn cây số khắp phần đa miền nước nhà để ban rải Pháp âm, truyền chén Quan Trai Giới, có tác dụng lễ Qui Y, khai thị, giải nghi, sách tấn khai trung ương cho rất nhiều giới Phật tử tiến tu nhằm giải thoát khổ đau.

Công cuộc dựng lại chánh pháp là cả một quy trình đầy vất vả, gian lao. Biết chúng sanh cực nhọc độ, nhưng do thương mà Thầy chế tạo duyên giáo hóa đề nghị Thầy yêu cầu bao phen vào nguy ra khốn nhằm độ sanh. Thầy luôn luôn đứng trên đầu sóng, ngọn gió chèo lái phi thuyền chánh pháp, dìu dắt lớp lớp bao cố gắng hệ tu sinh, phật tử để phần đa danh từ bỏ “đạo đức nhân phiên bản – nhân quả, sống không có tác dụng khổ mình khổ người” lấn sân vào tâm hồn và phát triển thành dần thành những hành vi sống cho đầy đủ người, từ bỏ đó hành tinh này sẽ có được nền đạo đức nghề nghiệp không làm khổ mình, khổ người, hồ hết đạo đức sâu mầu, cao thượng, không thiếu thốn đức hạnh đầy đủ của một nhỏ người.

Hơn 2500 năm trước, đức Phật, một tín đồ Ấn Độ trên nước Nepal đã tìm ra chân lý, làm hòn đảo lộn tứ tưởng của con tín đồ thời đó, lật nhào 62 luận thuyết của nước ngoài đạo, tạo nên cơn chấn động về nhận thức của loại người. Ngày nay, vào thời điểm cuối thế kỷ 20, thời điểm đầu thế kỷ 21 này, trên Trảng Bàng – Tây Ninh quê nhà Việt nam, Thầy của chúng ta, Trưởng lão ưa thích Thông Lạc, bậc chân tu tu hành giải bay như Phật, lại một lượt nữa tạo cho cơn địa chấn làm cho rung chuyển toàn bộ nhận thức của các tôn giáo với hệ tứ tưởng đương thời, đưa về nhận thức đúng chuẩn về trái đất quan với nhân sinh quan cho tổng thể nhân loại. Đây là cuộc biện pháp mạng béo phệ về tứ tưởng với phương giải pháp sống nhưng mà đã rộng 25 cụ kỷ qua bị đậy mờ bởi tà giáo ngoại đạo, tính từ lúc sau khi mọi Thánh đệ tử ở đầu cuối của đức phật nhập diệt.

Đức Phật là người thứ nhất triển khai nền đạo đức nhân bản – nhân trái tại Ấn Độ, theo thông tin được biết qua giáo lý nhà Phật có tên là “NGŨ GIỚI với THẬP THIỆN”. Ngày nay, Trưởng lão ham mê Thông Lạc dựng lại và thay đổi nền đạo đức văn hóa của Ấn Độ thành nền đạo đức văn hóa của dân tộc Việt nam, mang tên là “ĐẠO ĐỨC NHÂN BẢN – NHÂN QUẢ, SỐNG KHÔNG LÀM KHỔ MÌNH, KHỔ NGƯỜI VÀ KHỔ CHÚNG SANH”.

Chúng ta may mắn được có người Thầy cơ mà đức hạnh là cả một đời tu hành không làm khổ bất kể một bọn chúng sanh nào. Thầy là bậc ân nhân của quả đât và mãi là tấm gương đạo đức nghề nghiệp cho trái đất trên toàn cầu này noi theo.

TVTTL-05.svg" alt="*">