"Tôi chỉ ước ao giữ em mặt cạnh, đảm bảo an toàn em... Muốn có một ngày em hoàn toàn có thể hiểu lấy được lòng tôi." - Thẩm Văn Đào

*

"Thật sự thì tôi vẫn muốn cảm ơn cô. Bởi vì cô đã làm trong nhân loại của tôi xuất hiện thêm một góc cửa khác. Mang lại tôi bắt gặp một nhân loại khác". - Thẩm Văn Đào

"Sự hiếu thảo của em, sự thực bụng của em sẽ lay cồn anh. Anh sẽ luôn ở cạnh em nhằm giữ kín giúp em với cũng để bảo đảm em" - Thẩm Văn Đào

"Tại sao duyên phận chúng ta lại mỏng manh như thế? lý do anh chỉ có thể nhìn em cười với người khác, tại sao chỉ gồm câu nói ưng ý em thôi cơ mà cũng đề nghị đợi khi say rượu bắt đầu dám nói cơ chứ?" - Thẩm Văn Đào

"Chuyện lúc này có lẽ là ý trời. Ví như em ngơi nghỉ giây phút cuối cùng em không vứt rơi tôi thì tôi cũng sẽ không lúc nào bỏ rơi em. Tôi thề từ cơ hội em cứu giúp tôi trở đi, tôi cũng ra quyết định chọn em, tôi sẽ đảm bảo an toàn em suốt đời, mãi mãi ko buông tay". - Thẩm Văn Đào

"Để triển khai một ước muốn tốt thỉnh thoảng cũng cần được phá vỡ vẻ ngoài một chút" - Thẩm Văn Đào

"Trong tư tưởng mỗi người đều sở hữu một cái cân, mặt nặng bên nhẹ, chỉ có bạn dạng thân rõ nhất" - chi phí Bảo Bảo

"Người cần yếu đem tiền vào trong hậu sự nhưng tiền hoàn toàn có thể đem fan vào trong quan tài". - Thẩm Văn Đào

 "Có một vài chuyện không muốn nhớ mang đến nhưng trường thọ cũng cần yếu nào chuyển đổi được" - Hạng Hạo


"Đôi khi oán thù chỉ là một ý niệm, thù hận sẽ bịt lấp nội trọng tâm cô khiến cô đi trên con đường sai trái, càng đi càng xa"- tiền Bảo Bảo

"Trên đời này còn có một nhiều loại tình yêu hệt như con thiêu thân bị ánh sáng và sự ấm cúng trong một giây phút thu hút lấy, nhưng sau cùng lại làm cho tổn yêu đương chính bản thân mình". - Thẩm Văn Đào

"Pháo hoa dù lãng mạn cùng đẹp nhưng chỉ là trong chốc lát, chỉ là mộng tưởng thôi" - Thẩm Văn Đào

 "Tôi tình nguyện làm bất kể chuyện gì vị em. Mà lại em cấp thiết rời khỏi thế giới của tôi đâu".- Hạng Hạo

"Vốn dĩ hai bọn họ là hai do sao cô độc lẻ loi trên thai trời, cho tới một ngày nọ tôi gặp được em, từ kia em ngay lập tức trở thành ngôi sao sáng lấp lánh lung linh nhất trong đôi mắt tôi". - Hạng Hạo

 "Mọi fan đều nói người đang yêu chỉ số hợp lý đều bằng 0. Dẫu vậy mà em càng dở hơi càng chứng tỏ em càng yêu tôi" - Hạng Hạo

" yêu là ko độc chiếm, cho dù em là ai, dù là ra sao, mặc dù có không được đáp lại giỏi em yêu fan khác thì vẫn cứ yêu em." - Thẩm Văn Đào

"Không đề nghị ai sinh ra cũng đã là tín đồ xấu. Cũng phải cho những người ta một cơ hội." - Hạng Hạo

"Mình nỗ lực dùng sự lương thiện để cảm hóa bạn khác nhưng trái đất này chưa dĩ nhiên sẽ cần sử dụng sự lương thiện để báo ân mình". - Tiêu Hàm

"Lý tưởng của chúng ta đều kiểu như nhau. Hiện nay tôi đã giao lại hài lòng ấy cho cậu, đồng thời giao Bảo Bảo mang lại cậu"

"Hãy phụ trách như một người lũ ông cần phải làm. Nếu như cậu còn giúp tổn yêu mến cô ấy, tôi chắc chắn sẽ ko tha đến cậu" - Thẩm Văn Đào

"Văn Đào, tôi nói mang đến cậu một kín đáo này... Đó là, cậu sống thọ là tấm gương của tôi" - Hạng Hạo

"Trong sâu thẳm từng người đều có những vệt thương không thích cho ai biết. Cô có, tôi có, Hạng Hạo cũng có. Phần đông vết yêu mến đó có những kín không thể nói cùng với ai, nhưng lại khi tách trần nó sẽ tương đối đau đớn" - Thẩm Văn Đào


"Bất cứ dịp nào em cũng buộc phải ghi nhớ... Cho dù trong yếu tố hoàn cảnh nào đi nữa anh cũng sẽ ở sát bên em. Trong nhân loại của em chỉ cần phải có anh thôi là đủ. Anh đã mãi mãi bảo đảm em. Cho dù em là ai thì Hạng Hạo anh cũng trở thành luôn ở mặt em, bảo đảm an toàn em, chăm sóc em! chi phí Bảo Bảo, anh yêu thương em!"

"Mỗi người khi mất đi mọi thứ mới từ từ nhìn rõ bản thân mình. Mà lại hai từ cầm chấp này chỉ sử dụng với những người phạm không nên lầm, còn đối với phiên bản thân thì nó lại là 1 trong chiếc khóa" - Âu Dương Phi

"Tình yêu giống như máu rã qua mà lại tháng năm tuổi trẻ... Tình yêu tựa như máu tan qua những tháng ngày phiền muộn vày một giây khắc lầm lỡ nhưng mà thuơng tích đầy mình thời hạn không thể quay trở về Anh thật đáng thuơng làm sao." - Thẩm Văn Đào

"Em tất cả biết bởi sao tôi lại hay nạt em không? bởi vì chỉ gồm như vậy em mới thủ thỉ với tôi, mới thu hút được sự chú ý của em, mới khiến em cho tìm tôi. Em biết không? Tôi say mê sự đáng yêu của em, đam mê em dịp em hết lòng giúp đỡ bạn bè gặp cạnh tranh khăn, tôi thích cỗ dạng tội nghiệp của em, thích tất cả của em, tôi say đắm mỗi khoảng thời gian ngắn ở lân cận em". - Hạng Hạo

"Đây chưa hẳn là tay của cô, đây là tay của tôi. Hai bọn họ một ngày còn chưa từ quăng quật hôn ước, cô đó là vị hôn thê của Hạng Hạo tôi, từ trên đầu đến chân của cô gần như là của tôi. Tôi không được cho phép cô gặp gỡ người lũ ông khác, không được nói chuyện với người đàn ông không giống quá 3 giây".- Hạng Hạo

"Tôi trường thọ cũng quan trọng nào quên được khoảng thời gian rất ngắn đó. Mặc dù tôi ko nói, thiệt ra dịp đó em đã phi vào trái tim tôi rồi. Tôi ưa thích sự bướng bỉnh của em. Ham mê sự kiên cường của em. Say đắm tính xấu của em. Tôi mê say cả giọt nước mắt của em, mỗi tích tắc ở mặt em. Tôi biết thông thường tôi tương đối không được bình thường cho lắm. Tôi biết em hết sức ghét tôi. Từ bỏ nay về sau tôi cố định sẽ sửa đổi, nhất định sẽ sửa đổi" - Hạng Hạo

"Em nói xem trên trần thế này có nhiều người như vậy, tại sao tôi lại vẫn chỉ ưa thích mình em chứ?" - Hạng Hạo

"Người hoàn toàn có thể đối diện với phiên bản thân bắt đầu là tín đồ dũng cảm" - chi phí Bảo Bảo

"Chiếc bông tai cũ này, em từng nói nó rất đặc biệt với em. Vậy nó tượng trưng đến quá khứ của em, tôi tượng trưng đến tương lai của em. Mong rằng, mỗi bức tranh tương lai của em đều có sự trường thọ của tôi". - Hạng Hạo

"Yêu là một trong chữ "tâm" thêm vào một chữ "thụ". Em nghĩ đó chính là dùng trái tim để cảm thấy trái tim của đối phương. Tình yêu chính là sự hi sinh, còn có trả giá. Thiết yếu anh đã dạy em biết thế nào là yêu." - tiền Bảo Bảo

"Tôi yêu bạn đã chữa căn bệnh cho tè Bạch, đã cố đầu lũ tôi đánh bại Mã một mắt, tiến công bại đàn đạo tặc. Chi phí Bảo Bảo này mà không cần là cái thương hiệu Tiêu Hàm. Tôi không hy vọng em vì hoàn toàn có thể nhìn thấy tôi mà phải chịu nhìu nhức khổ. Tôi hi vọng chúng ta có thể ở cùng nhau mãi mãi".- Hạng Hạo

Tôi cùng Thành bự lên cùng nhau, vào một căn hộ cũ kĩ được cấp cho tất cả những người có thu nhập thấp. Bố mẹ tôi và phụ huynh Thành làm công chức nhỏ, lương ọp ẹp đủ để ăn và lo mang đến mấy đứa con đi học, ko dư mang gì mấy. Căn nhà của Thành đối lập với bên tôi, cửa hàng chúng tôi tuy đồng lứa, thuộc học thông thường lớp mà lại chả mấy lúc ưa nhau, vày tôi là lớp trưởng, còn Thành được liệt vào dạng học sinh cá biệt. Thành ghét tôi vày câu hăm dọa: "Cậu mà lại cứ như thế này, tớ mách tía cậu đấy!", còn tôi ghét Thành vì vẻ phương diện thờ ơ, bất cần, mỉm cười nhếch miệng rồi đóng cửa thật mạnh trước lúc đi vào trong nhà như mong mỏi nói: "Tớ thách cậu đấy!"

*

Cấp ba, shop chúng tôi không học phổ biến trường với nhau nữa. Tôi đậu vào trường chuyên của thành phố, còn Thành cần học ở 1 trường dân lập, bí quyết nhà tận năm cây số. Giờ đi học của công ty chúng tôi cũng trái ngược nhau, mang đến nên, ngoài các lần tôi qua đơn vị cậu ấy, hay là cậu ấy qua công ty tôi, thì chúng tôi ít gặp mặt nhau hẳn. Bên nhà Thành, tiếng cãi vã của cha mẹ cậu ấy ngày 1 to dần, tăng đều lên. Ngày trước, thọ lâu mới nghe cãi nhau một lần, bây giờ, đa số ngày nào thì cũng cãi vã. Bà bầu tôi nói nhỏ với chị em tôi, là tía Thành thăng chức, nuôi vợ nhí bên phía ngoài cho đề nghị kiếm cớ để chia tay, bà bầu còn từ hào về cha tôi, cứ đều đều một chức vụ hầu hết mười năm trời, dẫu vậy tan làm là gạnh chợ, đi về đúng giờ từng chiều, mỗi về tối ngồi canh chị em công ty chúng tôi học bài, tránh xao nhãng. Tôi mím môi, nhìn sang đơn vị bên, phân vân cậu ấy nạm nào?

- Thưa mẹ, nhỏ đi học.

Bạn đang xem: Tiểu thuyết vẫn cứ thích em

- Ừ, cảnh giác nhé. Ăn cơm chưa?

- Con ăn uống rồi. Bà bầu xem tấn công thức nhỏ nhắn Mây để nó đến lớp thêm bà bầu nhé! từ bây giờ mẹ mang lại nó thêm tiền, bé thấy cây viết chì nó cụt tàn rồi mà chưa thay.

- Ừ. Biết rồi.

Tôi vừa xuất hiện phòng thì Thành cũng lao thoát khỏi phòng mình, khuôn khía cạnh cậu ấy đỏ tái, hai con mắt hoe, nhìn tôi, không bao giờ, tôi thấy góc nhìn ấy lại bi tráng đến thế. Môi tôi mấp lắp thêm một câu nói, chưa thành hình, thì cậu ấy lao xuống cầu thang như bay, mất hút ở té rẽ, chỉ còn nghe đa số tiếng chân thực mạnh, thiệt nhanh, như trốn tránh, như cô độc.

- Thành!

Chỉ gồm tiếng vọng vấn đáp tôi, một giờ đồng hồ vọng lại của giọng mình, xuất xắc nhiên không có lời đáp.

Suốt buổi học đó, tôi như bên trên mây, trong đầu đầy ngập phần lớn câu hỏi, những băn khoăn lo lắng vô cớ, như khi còn học tầm thường mà cậu ấy bị điện thoại tư vấn lên soát sổ bài, tim tôi lại dồn hầu hết nhịp đập mất bình tĩnh, vờ như không nhìn cậu ấy tuy thế tai luôn luôn lắng nghe cậu ấy nói gì, có vấn đáp được hay không. Tung học, tôi ngẩn ngơ ngồi nghỉ ngơi sân trường, mọi bạn tan về hết, chiều muộn, vài chiếc lá xạc xào rơi xuống chân.

Tôi biết tìm kiếm cậu ấy sinh sống đâu, nhưng, lại muốn để cậu ấy yên, một mình.

Tôi bước lên chuyến xe bus sau cùng về nhà, vừa yên ổn vị nghỉ ngơi ghế, dòng xe gửi bánh, túc tắc rời đi, sài thành ồn ã tan tầm.

Tôi bỗng dưng nhớ ra, lúc tôi trượt cuộc thi học viên giỏi, tôi như Thành bây giờ, sụp đổ, mọi hy vọng và ước mơ tan biến, tôi ngồi một góc lớp, mọi người đã về hết, gục khía cạnh khóc thật nhiều. Thời điểm ấy, Thành ngồi ở xung quanh cửa lớp, chờ tôi khóc xong, chuyển tôi xấp khăn giấy rồi lôi xềnh xệch tôi về. Cậu ấy không bỏ rơi tôi, sao tôi lại để cậu ấy 1 mình lúc này?

- Chú ơi, cho tới trạm kế cho bé xuống!

- Nhà nhỏ còn xa mà?

- Con bao gồm công chuyện gấp!

Đúng như tôi đoán, Thành sinh sống đây, sảnh thượng ban ngành của cha tôi, của tất cả bố Thành.

Nắng chiều, rám một màu sắc cam đậm lên dòng áo sơ mày trắng cậu ấy mặc, cậu đứng hướng bạn ra thành phố, solo độc, thân hình cao nhòng mảnh khảnh của Thành đứng kia như nhỏ chim lạc đàn, chơ vơ giữa bầu trời bao la, rộng lớn.

- Thành...

- Mai? Đến đây có tác dụng gì? – cậu ấy luôn luôn nói chuyện cụt ngủn vậy cùng với tôi.

Tôi ko trả lời, bước từng bước một đến cạnh Thành, trên cao, gió bạo gan thổi thốc vào fan tôi từng cơn lạnh buốt, tôi liếc nhìn thấy mắt cậu ấy đỏ hoe, vài giọt còn rơi vương bên dưới cằm.

- Nhà tất cả chuyện gì hả?

- bố mẹ li hôn. Mai về quê với mẹ.

- cái gì cơ? – tôi tròn đôi mắt – Cậu...cậu chuẩn bị đi sao?

- Ừ. Sắp tới đi.

- Sao không nói gì với Mai hết vậy? Sao lại đột ngột vậy?

- mong nói, nhưng lưỡng lự ngỏ lời ráng nào.

- Trời, quen nhau bao thọ rồi. Đã là bạn, thì tất cả gì phải nói chứ! Thành làm sao vậy?

- Tôi ưng ý em.

Tôi sửng sốt chú ý cậu ấy, cậu ấy không chú ý tôi, nhưng đọng trong lòng mắt Thành, sự đau thương nhấc lên thành nỗi bi thảm sâu thẳm. Cậu ấy gửi tay cầm lấy tay tôi, run rẩy. Chúng tôi đứng đó, lừng chừng là bao lâu, cơ mà tay vào tay của Thành, tôi thấy mình thật nhỏ tuổi bé làm sao, nhỏ dại bé cho nỗi, nhức thương của Thành cũng che phủ lấy tôi. Hai chữ "sắp đi" ấy, sẽ dứt cho câu tỏ tình của Thành, tôi biết, công ty chúng tôi chỉ cho đó thôi.

Thế là, Thành đi thật, khi tôi choàng thức dậy, chỉ từ lại lá thư cùng một món tiến thưởng sinh nhật sớm, một quyển sổ ép đầy phần đa cánh hoa khô.

Trong đầu tôi, lâng lâng lời nói hôm qua, " tôi say đắm em".

Tình yêu đầu tiên của tôi, đến sẽ là chấm hết.

Xem thêm: Top 99+ những bài hát karaoke song ca phổ biến nhất, top 100 bài karaoke song ca dễ hát nhất

Hôm nay, vô tình chạm chán lại cha của Thành ngoại trừ chợ, lúc tôi cùng một số người bạn nước ngoài đi loanh xung quanh thành phố, ông già nua, xung khắc khổ, ngồi trên chiếc xe tay ga, tay giữ mang hai đứa nhỏ tuổi đang hiếu động nghịch phá. Người bà xã trẻ đi trường đoản cú một cửa hàng thời trang ra cùng với hai chiếc túi to sụ, vừa nghe smartphone vừa bước đi, sành điệu, khác hẳn với người ông xã ngồi kháng cằm quan sát ra xa xôi, ánh mắt mất hút trong dòng người.

Tôi từ bỏ hỏi, bao năm qua rồi, Thành sống cố nào? Liệu còn nhớ đã có lần nói say đắm tôi, trên sảnh thượng chiều hôm ấy?

Tôi về nhà, phát âm đi đọc lại lá thư cậu ấy viết, mang đến ngẩn ngơ. Quyển sổ ép hồ hết cánh hoa nằm trong kệ, một góc đặc biệt quan trọng mà từng sáng, trước lúc đi làm, tôi luôn liếc qua nó đầu tiên. Suốt trong thời điểm sau này, tôi chưa nhận lời một người nào cả, không hẳn vì tôi chờ đợi Thành, công ty chúng tôi chưa từng tiềm ẩn gì với nhau, cơ mà chỉ là, tôi không quên được cái nắm tay run rẩy và lời nói "tôi mê thích em."

Tôi là lính new trong cơ quan, nên cũng bị hiếp đáp đôi chút, công việc dồn về mang đến tôi phần nhiều, mang đến tận tám giờ, vẫn không được ăn, không được về nhà. Nhỏ bé Mây năm nay đã vào đại học, bố tôi sẽ về hưu, công ty chúng tôi dọn đến một căn chung cư khác thoáng rộng và thật sạch hơn, cho nên, mọi câu hỏi dồn vào vai tôi, người ta làm một, tôi nên làm hai, bạn ta chịu khó một, tôi bắt buộc siêng gấp đôi. Giờ đồng hồ bẻ phần đa ngón tay vang lên thô khốc, tôi ngồi dựa ra ghế, đôi mắt mờ, những số lượng bay lượn trong đầu mang đến choáng váng.

Tắt sản phẩm tính, đồng hồ điểm mười tiếng đêm. Tôi lao ra phía bên ngoài công ty, bụng đói mắt hoa, không thể chiếc taxi làm sao đậu bên vệ con đường nữa, tôi gửi tay đem điện thoại, định call xe đến.

- Chị hai!

- Mây? làm cái gi ở đây? ko về đơn vị đi! Đi hẹn hò phải không? bị tiêu diệt mày, về tao méc nhau mẹ.

- tán tỉnh và hẹn hò cho chị thì có!

- Nói gì nghe lạ vậy?

Mây gửi tay vẫy, một dáng người bọn ông cao ráo, lực lưỡng đi từ bên đó đường sang, anh ấy chuyển tay xin đường, loại vest trên tín đồ ôm ngay cạnh tôn dáng sang trọng, tôi lục kính trong giỏ xách, bị tiêu diệt thật, lại nhằm quên bên trên văn phòng. Nhỏ Mây gửi tay che mắt tôi lại, tôi cáu:

- làm trò gì đó, Mây?

- Em thương hiệu Mi, cứ Mây Mây hoài.

- Thì ở trong nhà gọi là Mây, chứ đòi gọi là khía cạnh trời à?

- Chị hai lạng lẽ xíu đi.

Tôi nghe bé Mây thì thầm:

- cổ áo anh kìa, bẻ lại đi.

- người yêu mày hả, Mây? giới thiệu chị mày thì dẫn đi ăn gì còn được, chứ bịt mắt lại có tác dụng gì?

Bé Mây thủng thẳng mở tay, tôi chớp mắt nhằm quen với ánh sáng của đèn chói, người bầy ông ban nãy tươi cười, nhún đồng tiền, mũi cao, khuôn phương diện này từng gặp mặt ở đâu, tuy thế chưa chính chắn, trưởng thành như bây giờ.

- Mai...

Chiếc giỏ xách trên tay tôi rơi xuống đất, giọng nói này sẽ không lẫn vào đâu được, chiếc giọng nói đã từng có lần pha với tiếng gió rít bên trên cao, cái các giọng nói chiều hôm ấy, ão não, bi thảm mà bước vào lòng tôi, chẳng thể nào chấm dứt được.

- Anh Thành đi du học ở quốc tế về, ngày hôm trước em vô tình chạm chán lại hình ảnh khi về căn hộ cũ. Mà lại thôi, anh chị em nói chuyện đi, em về trước.

- Đi bằng gì về kia Mây?

- taxi chứ gì hai, điều tra ghê quá à.

Chúng tôi sánh vai nhau đi trên vỉa hè, cả nhì im lặng, lưỡng lự nói gì, cảm giác ngại ngùng trước đó chưa từng có giữa chúng tôi. Ánh đèn tp sài gòn đã nhẹ bớt, trời lạnh mát về khuya, khi cách qua gạch kẻ đường, tôi đi hơi chậm trễ lại, ái hổ ngươi mở lời, do biết cậu ấy trước đó rất yếu nói chuyện:

- Thành học tập gì mặt Mỹ? Đi Mỹ hồi nào?

- Học vật dụng tính. Đi hồi mười chín. Đi được sáu năm rồi.

- Về Việt Nam luôn luôn hay là về chơi rồi đi?

- Em còn thích hợp tôi chứ?

Tôi ngừng bước, tám năm qua, tám năm dài đằng đẵng của thời thanh xuân tươi sáng nhất, tôi dành để chờ câu hỏi này. Tôi từng trường đoản cú vấn bản thân, tôi bao gồm thích Thành không? Tôi gồm đang chờ đón Thành, chờ đón một người trong khi có thể quên bẵng mình trong cuộc sống họ, rồi tôi tự vấn đáp mình, tôi không phù hợp cậu ấy, cũng chưa hề chờ đón cậu ấy, nhưng bản thân không thể đồng ý một mối quan hệ tình cảm nào khác. đông đảo đêm cô đơn liêu xiêu đi trên phố Sài Gòn, qua các quán quen, những con phố từng đi, bao gồm hôm ngồi dưới quán coffe cóc ở nhà ở cũ, cứ chờ đợi điều gì, mà phiên bản thân cũng ko rõ, chỉ biết ngồi đó, lắng nghe từng bước chân xuống mong thang, nhắm mắt, mường tượng các tháng thời xưa cũ, đa số tháng ngày vẫn qua luôn đánh dấu trong đầu, dù là sống cuộc sống thường ngày tốt hơn, vừa đủ hơn, nhưng trong thời gian tháng đó, là hạnh phúc, là phút giây trọn vẹn nhất của tôi.

- Mai...

- Tám năm qua, em còn nhớ, tôi nói say đắm em chứ? Em còn say đắm tôi không?

- ...

- Tôi đã cố gắng để phát triển thành một con tín đồ khác với vượt khứ. Tôi luôn luôn nhớ em, hồi đó, cằn nhằn bên tai, " học đi, sao lười quá vậy, chỉ ăn uống rồi phá là xuất sắc thôi."

- Thành còn nhớ đã nói thích hợp Mai sao?

- Đồ ngốc. Tôi chưa phải người tùy tiện nói gì thì nói. Tôi nói điều gì, luôn là điều đúng chuẩn nhất, mà lại điều đúng đắn, thì khó có thể biến đổi lắm.

- Là sao?

- vẫn cứ thích em.

Chúng tôi cách qua hết phần nhiều vạch trắng kẻ đường, nơi nào đó thoảng vào gió, mùi hương hoa ngọc lan phảng phất, nồng nàn, trong tâm tôi khôn cùng dễ chịu, tám năm tx thanh xuân đã qua không còn uổng phí, vì hôm nay, tôi hiểu rằng ra, tôi mê say cậu ấy, hết sức thích cậu ấy.

Thật ra, tx thanh xuân có tươi đẹp đến núm nào, mà không tồn tại một tín đồ để sẻ chia, thuộc nhau trải qua thăng trầm của tuổi trẻ, thì bao gồm đẹp cách mấy, cũng có nghĩa lý gì?

Chúng ta dành thời thanh xuân của bản thân cho một người thật sự tất cả ý nghĩa, thì dù sau này, đi hết quãng thời hạn tươi đẹp, cũng không tồn tại gì phải ân hận tiếc. Nhân loại này to lớn vô cùng, chạm mặt nhiều người, đến nhiều nơi, nhưng cố nào đi nữa, chỉ gồm một người, chỉ có một điểm đến- là cậu ấy, độc nhất vô nhị là cậu ấy.