Bình tung hiệp ảnh lục Trọn bộ 31 hồi Hồi 21: Đại Lực Trừ Kẻ Ác tướng Quân Tỏ Lòng Trung - Một Lòng vị Nước Hiệp Sĩ cho tới Biên Quan
(0 lượt)

Hồi (1-31)
← Hồi 20Hồi 22 →
Hot!!! Pi Network đã bằng lòng lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Chỉ nghe tiếng vó con ngữa lộc cộc, xẻ ra đó là hai kỵ binh Ngõa say mê đi tuần tra. Trương Đan Phong cười cợt nói: "Đã tất cả hai người này, tôi đảm bảo an toàn Trương đại ca đã về đến Bắc Kinh".

Bạn đang xem: Tân bình tung hiệp ảnh

Hai kỵ binh tuần tra thấy Trương Đan Phong và Vân Lối, đều ăn diện kiểu võ quan liêu Ngõa Thích, tuy thế lại đi thuộc võ quan người Hán, bất giác kinh ngạc lắm, nôn nóng chạy tới hỏi, Trương Đan Phong và Vân Lối rút soạt thanh kiếm, cho rơi binh khí trên tay nhì người, kề kiếm vào cổ họ, Trương Đan Phong quát lác hỏi: "Ngươi mong mỏi sống tuyệt chết?"

Hai tín đồ ấy nói: "Muốn sống!"

Trương Đan Phong lại nói: "Được, đái huynh đệ, kéo kẻ này ra một trăm bước, hỏi khẩu lệnh lúc này của y!"

Vân Lối kéo tín đồ này ra mang đến một trăm bước, chỉ nghe Trương Đan Phong cao giọng nói: "Được, hiện nay hãy hỏi khẩu lệnh của chúng, giả dụ hai người bọn chúng nói rất khác nhau chắc chắn là giả, đệõ rất có thể giết bị tiêu diệt y.

Trương Đan Phong bao gồm nội công thâm nám hậu, đứng từ xa một trăm cách mà nói vô cùng to, người thông thường thì dù là kêu gào cũng ko nghe đến rõ được.

Trương Phong phủ rất khâm phục, suy nghĩ thầm: "Trương Đan Phong quả nhiên cân nhắc chu đáo, nếu không tách lũ chúng ra, bọn chúng sẽ nói khẩu lệnh giả, họ cũng nặng nề phân biệt".

Trương Đan Phong hỏi ngừng khẩu lệnh thì hỏi Vân Lối,Vân Lối nói: "Y nói khẩu lệnh từ bây giờ là hay Nga".

Té ra quân Ngõa ham mê cũng biết tối hôm trước là đầu năm Trung Thu của bạn Hán, cho nên vì vậy lấy nhị chữ thường xuyên Nga làm cho khẩu lệnh. Trương Đan Phong mỉm cười lạnh: "Bọn bọn chúng không nói dối".

Vân Lối kéo người ấy trở lại, Trương Đan Phong lột áo bên cạnh của chúng, trói cả nhị tên lên góc cây gần đó: "Các bạn chịu thua kém một lát, sẽ sở hữu được đồng lũ đến cứu".

Thế rồi bảo Trương Phong phủ núm đồ, rồi lại cướp con ngữa phóng đi.

C Trương Phong Phủ nắm rõ địa hình, cho nên có thể đi bởi đường nhỏ, tránh mặt đại quân Ngõa Thích, tuy trên đường gặp không ít quân Ngõa thích hợp tra hỏi, nhưng vị nói đã làm được khẩu lệnh vì thế chẳng chạm chán chuyện gì. Trước lúc mặt trời lặn cả cha người lúc tới ngoại ô Bắc Kinh. Quân Ngõa Thích đang lập trại bày trận ở ngoại ô Bắc Kinh, hai quân đắp lũy đối địch nhau, làm việc giữa là một mảnh đất trống. Bầy ba bạn Trương Phong đậy mạo hiểm phóng tới, quân Minh phóng tên ào ào, tía người vừa gạt tên vừa chạy trực tiếp tới. Tướng tiến công ở vòng ko kể Bắc tởm là Phó thống lĩnh Ngự lâm quân Dương Oai và Xa kỵ đô uý Phàn Tuấn, Dương Oai nhận thấy Trương Phong đậy ở phía trước đề nghị lập tức hạ lệnh ngừng bắn tên, đón cả tía người vào trong trại.

Trương Đan Phong chưa kịp nghỉ ngơi đã lập tức hỏi: "Sĩ khí vào quân cố nào?"

Dương Oai nói chuyện nói: "Có lời đồn bảo rằng Hoàng đế bị bắt làm tù túng binh sống thành Thổ Mộc, thật không đủ can đảm dấu, lòng quân bao gồm hơi dao động".

Trương Đan Phong nói: "Hoàng thượng bị bắt không phải là lời đồn. Ông hãy mau đưa cửa hàng chúng tôi vào thành, gặp mặt Vu đại nhân".

Phàn Tuấn nói: "Ca ca của tôi cố gắng nào?"

Ca ca của y là Phàn Trung, Trương Phong Phủ nhỏ tuổi nước mắt nhưng nói: "Ca ca của ông đang khảng khái hy sinh, ước ao ông có thể nối chí, tiếp tục kinh đô".

Thế rồi đề cập lại chuyện Phàn Trung vung chùy đánh Vương Chấn, chết mà cũng ko cúi đầu, đông đảo người thường rất cảm động.

Dương oai vệ mời cha người vào trong nắm đồ, rồi lập tức đưa họ vào thành. Dân vào thành túm năm tụm ba dò hỏi tin chiến sự, ai nấy điều lộ vẻ bi phẫn. Trương Đan Phong và Vân Lối nhanh lẹ chạy đến nhà Vu Khiêm, bây giờ đã canh cha nhưng bên Vu Khiêm đèn đuốc vẫn sáng trưng.

Trương Đan Phong gõ cửa ước kiến. Trong phút giây cửa bự đã mở cai quản gia ra báo: "Đại nhân đang ở trung đường, mời ngài vào bên trong".

Trương Đan Phong bước lên bậc thềm, chỉ thấy Vu Khiêm một mình đi qua vận chuyển trong sảnh đường, Trương Đan Phong nói: "Vu đại nhân, công ty chúng tôi đã trở về".

Vu Khiêm nói: "Ồ, các người sẽ về đấy ư?"

Nhưng vẫn không ngừng bước. Vân Lối kinh ngạc nghĩ bụng: "Vu Khiêm và Trương Đan Phong là các bạn vong niên, coi họ như nhỏ cháu, tại sao từ bây giờ gặp lại và lại lạnh lẽ thế?". Rồi buộc miệng nói: "Chúng tôi đã có tấm địa thiết bị trở về, còn tồn tại cả kho lưu trữ bảo tàng của tổ tông Trương đại ca".

Vu Khiêm tỏ vẻ tương đối mừng, mà lại lập tức rầu rĩ trở lại: "Thế ư? Chỉ e vẫn quá muộn".

Thế rồi vẫn đi qua đi lại trong sảnh đường. Trương Đan Phong biết ông ta gồm chuyện đặc biệt khó quyết định, quý ông ngửa góc nhìn lên tường, thấy ở chính giữa có bài xích thơ bảy chữ, thơ rằng: "Ngàn vạn kém búa thoát khỏi núi, lửa cháy phừng phừng chẳng sợ chi, thịt nát xương tan không hề gì, phải đặt thanh bạch ngơi nghỉ nhân gian!"

Đây là bài bác thơ Vịnh đá vôi, góc mặt trái phía bên dưới có một hàng chữ nhỏ: "Ngày quân Ngõa ham mê vây thành, bỗng nhớ lại bài bác thơ cũ, cảm động đề xuất ghi nghỉ ngơi đây, Vu Khiêm từ đề".

Trương Đan Phong hốt nhiên lớn giọng nói: "Vu đại nhân, đã thịt nát xương rã chẳng hại chi, sao lại sợ hầu như lời nghị luận của đàn tiểu nhân".

Vu Khiêm ngửa khía cạnh thở dài, nói: "Hiền điệt, chỉ có một mình ngươi là đọc ý ta. Chuyện này siêu quan trọng, làm thịt nát xương chảy là chuyện nhỏ, chỉ e ta sẽ sở hữu nỗi oan này suốt đời".

Trương Đan Phong nói: "Nay Thiên tử đã trở nên bắt, đại nhân quan tâm đến cho đất nước đại Minh thì rất cần phải quyết đoán, mặc dù cho ngày sau hoàng đế có giáng tội, thịt nát xương tan, tuy vậy đại nhân cũng duy trì được sự thanh sạch ở nhân gian, muôn năm nghìn đời vẫn sáng danh trong sử xanh, bao gồm điều gì khiếp sợ nữa?"

Vu Khiêm nghe nạm thì như giải được mọt gút trong lòng, vỗ áo nói: "Hiền điệt nói phải. Sau này ta đang lập vua mới, thịt hết nghịch đảng, đích thân đấp chiến cửu môn!"

Té ra Vu Khiêm nhận ra tin hoàng đế bị bắt, đang liệu tới sự việc quân Ngõa phù hợp uy hiếp Thiên tử, bây giờ chỉ còn một bí quyết là lập vua khác nhằm tỏ ra quyết tâm chống lại kẻ địch. Dẫu vậy mình không hẳn là bạn trong hoàng thất, nếu có mặt lập hoàng đế thì sẽ đảm đang tránh nhiệm nặng nề nề. Ông cũng đoán truớc đã bị bọn gian đảng và fan trong hoàng gia chỉ trích.Vả lại ngày sao nếu hoàng đế trở về cơ mà không tha thứ, chắc chắn là cũng sẽ chịu họa diệt tộc. Vì vậy ông đã để ý đến một ngày một đêm nhưng mà vẫn chưa quyết định, ni Trương Đan Phong so với lợi hại, khẳng khái khuyên nhủ, Vu Khiêm mới gạt tất cả sang một bên đễ lo cho việc nước.

Ngày bữa sau Vu Khiêm tập hợp các đại thần bản lĩnh trong triều, đưa ra quyết định cách đối địch, trước hết là lập em trai của chu kỳ luân hồi Trấn là chu kỳ Ngọc làm Hoàng đế, có nghĩa là Minh Đại Tông, tôn chu kỳ luân hồi Trấn là Thái thượng hoàng. Tiếp nối hạ lệnh thịt hết đồng minh của vương vãi Chấn.

Kỳ Ngọc nối ngôi, đặt niên hiệu là Cảnh Thái, nghe theo kế sách của Vu Khiêm, trong một ngày vẫn giết không còn hơn tía trăm đồng minh của vương Chấn vào triều, chớp nhoáng phong đến Vu Khiêm làm cho Binh bộ thượng thư, Đề đốc chiến cửu môn, quân vai trung phong phấn chấn, dân khí đằng đằng, một cuộc chiến bảo đảm an toàn kinh đô đã ra mắt ở Bắc Kinh.

Dã Tiên bắt được hoàng đế triều Minh chu kỳ luân hồi Trấn, vốn tưởng rằng hoàn toàn có thể dễ dàng lấy được Bắc Kinh, sớm chiếm lĩnh được Trung Nguyên, ai ngờ Vu Khiêm lập vua mới lôi kéo nghĩa binh vào thiên hạ, dấy binh yêu cầu vương, Dã Tiên vừa khiếp vừa sợ, lập tức xua quân tiến công Bắc Kinh. Ngày mùng chín tháng mười phá Tử khiếp quan, ngày mười một quân mũi nhọn tiên phong đã tiến công vào Tây Trực môn, chu kỳ luân hồi Ngọc đã muốn giảng hòa, Vu Khiêm cực lực nhà chiến, một cuộc chiến năm ngày năm đêm diễn ra ở Bắc Kinh, quân Ngõa yêu thích tuy đã phá được Chương Nghĩa môn, Đức chiến hạ môn, nhưng binh sĩ giữ thành nhất mực tử chiến, hàng triệu dân Bắc khiếp không khác nhau già trẻ to bé, phần đông lên thành trợ chiến, cung tên ko đủ, dân tháo dỡ nhà mình, đem gạch đá ném kẻ địch, quân Ngõa say mê tuy mạnh bạo nhưng cũng bắt buộc núng thế. Đến ngày lắp thêm sáu, có vài cánh quân cần vương cũng vừa về cho tới nơi. Ngọn cờ quân Minh phất phới bay trên thành Bắc Kinh. Trương Phong lấp từ bên cầm Ngự lâm quân xông ra, tiếp tục chém ba tên mãnh tướng, Vu Khiêm hạ lệnh một tiếng, quân dân trong thành Bắc Kinh mở cửa xông ra tấn công địch. Dã Tiên e rằng cứ dằng teo mãi, quân Minh lấy ra hết, thời gian đo chắc chắn rằng trong ngoài sẽ ảnh hưởng tấn công, con đường về cũng bị quân Minh chặt đứt, ráng rồi cân nhắc tình thế cho nên hạ lệnh lui quân, ngày mười một tháng mười quân Ngõa ưa thích đánh vào Tây Trực môn, mang lại ngày mười bảy mon mười thì lui binh, thương vong bảy tám vạn người.

Ngày mười tám, không tính thành Bắc tởm sạch bóng giặc, gần như cánh nghĩa quân, trường đoản cú Thông Châu, Hà nam giới nối đuôi kéo vào thành, đều cánh nghĩa binh này chỉ có vài vạn người rất bé dại bé so với chiến binh của quân Ngõa Thích, ko ngờ phụ thuộc sĩ khí của quân dân Bắc Kinh, huy thế tiến công cả vào lẫn ngoài làm cho quân Ngõa Thích phải bỏ chạy khiến cho cho ai cũng vui mừng. Vu Khiêm tiếp đón những cánh nghĩa quân, phát hiện nay một cánh quân đã đi vào từ Giang sơn xa xôi, chỉ bao gồm mấy trăm người. Ngã ra cánh nghĩa quân này vốn là do Vân Trọng tổ chức với nồng cốt là trang đinh của Đàm Đài trang chủ, vốn gồm hơn một nghìn người, cơ mà sau kịch chiến vì vậy thương vong vượt nửa, Vân Trọng cũng thất lạc trong cuộc chiến, lúc này cánh nghĩa quân vày Thiết Tý Kim Viên Long Trấn Phương xuất lệnh. Chúng ta không phụ lòng Trương Đan Phong, trái nhiên vẫn đem kho lưu trữ bảo tàng của Trương Sĩ Thành về mang lại Bắc khiếp không sót một món nào.

Vu Khiêm mau lẹ mời Thiết Tý Kim Viên Long Trấn Phương cùng Tam Hoa tìm Huyền Linh Tử về đơn vị mình gặp gỡ Trương Đan Phong, Vân Lối, Vân Lối nghe ca ca mất tích, cả kinh thất sắc nhanh nhẹn hỏi tình hình. Thiết Tý Kim Viên nói: "Trong cuộc kịch chiến ngày hôm qua, Vân trạng nguyên bảo chúng tôi đảm bảo an toàn báu vật, mở một tuyến phố máu, ông ta chặn hậu ở phía sau, kháng kỵ binh cho chúng tôi, Đàm Đài cô nương suất lãnh rộng mười trang đinh yểm hộ ở mặt cánh trái. Shop chúng tôi biết rõ gian nguy nhưng vì bảo đảm bảo tàng cũng nghe theo ý của y, Vân trạng nguyên cùng Đàm Đài cô nương bị quân Ngõa Thích ngăn đánh, Vân trạng nguyên khôn cùng dũng mãnh, y sắp tới mở được một tuyến phố máu, bất ngờ nghe một tiếng tên nhảy lên, Đàm Đài cô nương trúng một mũi tên ko xông ra được Vân trạng nguyên quay trở về cứu đàn bà ta, thế là cả hai hồ hết mất tích!"

Vân Lối nghe hoàn thành thì càng lo ngại hơn. Vu Khiêm nói: "May mà lại quân giặc vẫn lui, tôi sẽ nhanh chóng sai tín đồ đến ngoại thành Bắc ghê tìm kiếm".

Vân Lối nghe hoàn thành thì tương đối yên tâm, chỉ nghĩ đến ca ca trong những khi thiên quân vạn mã bao vây mà vẫn bảo đảm cho Đàm Đài Kính Minh, hoàn toàn có thể thoát hiểm hay là không vẫn đến biết, nhưng lại việc đã đến nước này cũng chỉ mong Vu Khiêm có thể tìm được ca ca mang đến mình.

Ngày hôm đó Vân Trọng quả nhiên nguy hại vô cùng, sau khoản thời gian Đàm Đài Kính Minh trúng tên, Vân Trọng chạy mang đến lọt vào vòng vây. Vân Trọng múa tít thanh đao trên tay phải, nhốt Đàm Đài Kính Minh vào màn đao quang, tay trái vận lao động Kim cương cứng chưởng, đối thủ nào cho sát người đều bị phái mạnh đánh chết, trong những lúc kịch chiến sẽ đánh bị tiêu diệt mấy chục tên giặc, nhưng địch thủ đông vô cùng, từ từ cảm thấy sức thuộc lực kiệt.

Đang lúc nguy cấp, thốt nhiên nghe phía bên trận địch vang lên tiếng trống, tiếng tầy và, kẻ địch đang bao vây bỗng dồn về phía trước.

Té ra quân dân vào thành đánh ra, Dã Tiên điều binh lên phía đằng trước tăng viện, cho nên áp lực đối với Vân Trọng tất nhiên giảm nhẹ.

Vân Trọng trù trừ nguyên cớ này, vừa thấy như thế thì lập tức phóng chiến mã chạy ra, đảm bảo an toàn cho Đàm Đài Kính Minh, nửa canh tiếng sau thì đã chạy xa chiến trường. Vân Trọng thở phào, chợt thấy Đàm Đài Kính Minh phương diện tái nhợt, Vân Trọng hỏi: "Sao thế?"

Đàm Đài Kính Minh nói: "Không sao cả!"

Nhưng đàn bà chợt buông dây cương, tín đồ lắt lư như ước ao đổ xuống khỏi lưng ngựa, Vân Trọng mỉm cười, nữ tính hỏi: "Đàm Đài muội tử, trước đó khi ta bị yêu đương được muội cứu chữa, muội từng bảo ta không nên ngang ngạnh, muội gồm còn nhớ không?"

Nói kết thúc thì phóng qua lưng ngựa của Đàm Đài Kính Minh, đơ dây cương rồi đỡ rước Đàm Đài Kính Minh nói: "Đàm Đài muội tử, muội sinh hoạt một lát, chúng ta tìm đơn vị dân nấp vài ba ngày, rồi chúng ta lại vào kinh".

Đàm Đài Kính Minh vốn chẳng tất cả tình cảm gì với Vân Trọng, dẫu vậy thấy chàng dịu dàng êm ả tử tế cần cũng từ từ cảm động.

Làng mạc sát chiến trường, tiêu điều không còn bóng người. Vân Trọng lo ngại trong lòng, chợt thấy làm việc ngôi làng phía trước tất cả một tòa đơn vị to lớn vẫn còn nguyên vẹn, hí hửng nói: "Trời không diệt được người, ở khu vực này vẫn có người ở".

Đàm Đài Kính Minh rung lắc đầu, nói: "Ngôi nhà đó e rằng chẳng tất cả gì tốt lành, Vân huynh hãy cẩn thận".

Vân Trọng nói: "Mặc kệ, có gì không tốt, muội hãy chăm sóc thương trước đã".

Thế rồi đỡ Đàm Đài Kính Minh xuống ngựa, đến gõ cửa, có bạn lớn giờ đồng hồ hỏi: "Ai?"

Vân Trọng nghe tiếng nói này hết sức quen thuộc, đáp rằng: "Tôi là nghĩa quân tới từ Giang Tô, xin nghỉ dựa vào một lát!"

Cánh cửa mở kẹt ra, chỉ nghe người bên phía trong nói: "Té ra là Vân trạng nguyên", tiếng nói run run, giống như vừa lo vừa mừng. Vân Trọng vừa nhìn thì thấy bên phía trong có hai người đứng sánh vai nhau, đó chính là Lộ Minh cùng Lộ Lượng.

Vân Trọng quá bất ngờ hỏi: "Hai vị sao lại sống đây?"

Lộ Minh nói: "Nửa mon trước, tôi thấy quân giặc tiến công vào, phải xin phép quay trở lại hộ tống người nhà lánh nạn, ko ngờ kẻ địch đến quá nhanh không trở về gớm được, vì vậy tạm thời đành ở đây. Ồ, nữ nhân vật này cũng chính là nghĩa quân ư? Thật hãn hữu có, đàn bà ta đã bị thương? Hãy nhanh nhanh vào đây, shop chúng tôi có dung dịch kim sang" cầm rồi dắt Vân Trọng vào vào hoa sảnh.

Lộ Minh nói: "Hai bạn hãy nghỉ ngơi ngơi, uống chén bát trà rét trước".

Thế rồi kêu tín đồ nhà dâng trà, Đàm Đài Kính Minh suy xét rất chu đáo, thì thầm nhủ rằng: "Hai tín đồ này là võ sĩ trong cung, tại sao trong thời điểm kinh thành đang nguy cấp mà lại được phép về nhà? Vả lại chỗ quân Ngõa Thích trải qua đều trở đề nghị hoang tàn, vì sao nhà bọn họ lại còn nguyên vẹn thế này?"

Rồi đưa góc nhìn xung quanh, chỉ thấy trong sảnh có bày những loại binh khí thì càng nghi ngại hơn. Lúc này Vân Trọng đã bưng chén trà, Đàm Đài Kính Minh nhanh lẹ nháy mắt, Vân Trọng tựa như không hề biết, cứ kề chén bát trà lên môi, Đàm Đài Kính Minh lo ngại lắm, suýt nữa sẽ kêu lớn lên.

Chợt nghe bốp một tiếng, bát trà rơi xuống đất, Vân Trọng kêu lên: "Ối chao, ko song, xin thứ mang lại tiểu đệ lở tay, xin hãy đổi một chén khác".

Nói chưa ngừng thì vẫn thấy bát trà bốc khói, trong chén bát nào đề xuất là trà, cơ mà là bát độc dược! thay là Vân Trọng đã xin nghi, tự dưng nghĩ lại Lộ Minh, Lộ Lượng là trọng tâm phúc của vương Chấn, Vân Trọng tuy chưa biết Vương Chấn bị Phàn Trung tiến công chết như thế nào, mà lại thiên hạ ai ai cũng biết vương Chấn là người gian xảo, Đàm Đài Kính Minh không nháy mắt Vân Trọng cũng nhằm ý.

Anh em nhà họ Lộ thấy thủ đoạn đã bại lộ, chũm là quát mắng lớn, tuốt ra binh khí vây hãm Vân Trọng. Lộ Minh sử dụng một cây trường kiếm, Lộ Lượng sử dụng một cái thiết bài, thiết bài xích múa tít kêu lên vù vù, thanh trường tìm cứ thấp thoáng sau thiết bài, tấn công vào bố mươi sáu đại huyệt của kẻ địch. Vân Trọng một tay thủ ngơi nghỉ trước ngực, một tay cầm solo đao nghênh địch, quát lớn: "Anh em đơn vị ngươi mong muốn tạo bội phản ư?"

Lộ Minh mỉm cười lớn: "Đúng thế, chính là tạo phản. Ngươi thật chả biết trời cao đất dày?"

Vân Trọng nói: "Sao?"

Lộ Lượng nói: "Ta hỏi ngươi chuyển nghĩa quân vào vào tởm cung có phải là Cần vương hay không?"

Vân Trọng chém ra bố đao, chặn chiếc thiết bài xích lại cùng thanh trường kiếm, lớn giọng nói: "Điều đó đương nhiên!"

Lộ Lượng cười phệ bảo: "Hoàng đế của ngươi đã biết thành quân Ngõa yêu thích bắt có tác dụng tù binh. Lời xưa nói rấy hay, kẻ đọc thời nắm là bậc tuấn kiệt, ngươi hãy nhanh nhanh buông binh khí xuống đi theo đàn ta đầu mặt hàng quân Ngõa yêu thích thì hoàn toàn có thể giữ được công danh sự nghiệp phú quý, bằng không ngươi là trạng nguyên của phòng Minh, dù ta không làm thịt ngươi, ngươi cũng khó khăn thoát!"

Vân Trọng cuồng nộ vô cùng, vậy nén lửa giận trong lòng, mỉm cười lạnh nói: "Té ra hai vị là bậc tài năng hiểu thời thế, thất kính thất kính".

Lộ Minh tưởng rằng Vân Trọng đã trở nên lay động, nạm rồi bước đi hỏi: "Ý Vân huynh ráng nào?"

Vân Trọng quát lác lớn: "Ta mong muốn lấy mạng chó của ngươi!"

Thế rồi chém táo bạo một đao xuống, chỉ nghe soạt một tiếng, thanh trường tìm của Lộ Minh gãy thành hai đoạn, Vân Trọng chém đao này cực kỳ mạnh, đà đao vẫn tồn tại đánh keng một giờ đồng hồ trên tấm thiết bài xích của Lộ Lượng, cả nhị người đều thấy hổ khẩu rét rang.

Lộ Lượng giận dữ nói: "Ngươi có khả năng thế nào nhưng mà dám nói lời cuồng ngôn ấy!"

Thế rồi cổ tay luân phiên lại đẩy thiết bài ra, tiến công một chiêu Thái đánh Áp Đỉnh. Láo Nguyên bài xích pháp ở trong phòng họ Lộ chủ yếu là đánh bằng thiết bài, khí lực của Lộ Lượng hơn hẳn Lộ Minh, thiết bài ép xuống ít nhất cũng có đến ngàn cân!.

Vân Trọng luân phiên cổ tay, đưa sóng đao qua, chém keng một giờ lên chiếc thiết bài, kém kiếm này to gan hơn dịp nãy, chỉ thấy lửa bắn lên tung tóe, thiết bài bác của Lộ Lượng đã mẻ mất một miếng, đao của Vân Trọng cũng cong lại. Phía 2 bên đều thất kinh, mỗi bên thoái lui ba bước, Lộ Minh bước lên tấn công tiếp, ánh hào quang lóe lên, lao về phía Đàm Đài Kính Minh, đàn bà ta đã bị trúng tên vì thế đôi tay khôn cùng yếu ớt, chỉ đỡ hờ một kiếm thì loạng xoạc suýt nữa té xuống. Vân Trọng gầm khủng một xoay đau chém cấp tốc tới, dòng thiết bài xích của Lộ Lượng lại sẽ đẩy tới, Vân Trọng thường xuyên chém cha đao, đẩy đồng đội nhà chúng ta Lộ lui mấy bước. Đàm Đài Kính Minh đang chạy qua 1 góc, kêu lên: "Vân đại ca, huynh cứ giết mổ địch, đừng lo mang lại tôi".

Vân Trọng vung đao xông lên con quay trở lại. Lộ Minh cười lạnh: "Ngươi đúng là không mang lại Hoàng Hà không cam lòng, chưa thấy cỗ áo chưa đổ lệ, ta sẽ cho ngươi biết lợi hại, khai kiếm".

Thanh kiếm như thấp thoáng như độc xà nhả nộc sinh sống phía sau tấm thiết bài, mũi kiếm toàn chĩa vào chỗ yếu sợ hãi trên bạn Vân Trọng.

Vân Trọng thực thi đao pháp Ngũ Hổ Đoạn Môn thành một màn ngân quang bít khắp người, chốc chốc lại phân phát chưởng trong màn đao quang, nhì bên đều phải sở hữu công tất cả thủ, vào căn sảnh bé dại hẹp, đôi bên đều tránh mặt khó khăn, phần đông mỗi chiêu đều bắt buộc chạm nhau.

Lộ Minh cùng Lộ Lượng thuộc thi triển thiết bài bác và kiếm, phối phù hợp với nhau rất kín đáo kẽ, thời điểm thì kiếm đánh theo bài, thời điểm thì bài bác che đến kiếm tấn công, vào công gồm thủ, đầu đuôi hô ứng lẫn nhau, đúng là kín đáo kẽ như áo trời. Trước khi Lộ Minh, Lộ Lượng đã có lần tỷ võ với Trương Phong Phủ, Trương Phong che cũng không thu được tiện nghi, võ công của Vân Trọng hơi hèn hơn của Trương Phong Phủ, do đó càng trở ngại hơn, lại thêm Vân Trọng vừa mới thoát khỏi trận chiến, khí lực đã bớt hết mấy phần, đấu được hơn một trăm chiêu thì dần dần đuối sức, từng chiêu số đánh ra đều bị đối phương kềm chế.

Thêm hai tía chiêu mươi nữa, cầm cố công của anh em nhà chúng ta Lộ càng mạnh dạn hơn Lộ Minh cười cợt rằng: "Vân Trọng nhà fan còn không phục ư? giả dụ buông đao chịu thua, ta sẽ tha chết cho ngươi".

Vân Trọng cả giận nghiến răng, lại chém thêm mấy đao mữa, chỉ cảm thấy thiết bài bác của kẻ địch nặng như núi, áp lực càng dịp càng nặng, ban đầu lo lắng: "Mình mặc dù có chết cũng không chịu nhục!" nạm rồi định giơ ngang đao từ sát, nếu mình chết đi, Đàm Đài muội tử há chẳng đề nghị lọt vào tay đối thủ hay sao?". Vậy rồi liếc mắt liếc qua chỉ thấy Đàm Đài Kính Minh khía cạnh lộ vẻ lo lắng, cứ nhìn chăm bẳm vào mình, trong ánh nhìn đầy vẻ cảm kích, khích lệ, tin tưởng. Vân Trọng phấn chấn tinh thần, đùng một cái quát lớn một tiếng, quét ra một chưởng, chưởng này sẽ dồn hết khí lực body toàn thân của chàng, thi triển chiêu số hiểm hóc tuyệt nhất trong Đại Lực Kim Cang thủ. Chỉ nghe một tiếng bốp vang lên, phép chưởng đã vỗ trúng thiết bài, Lộ Lượng kêu lớn, mẫu thiết bài bác đã vuột khỏi tay, hổ khẩu tóe máu, một tay đã cơ rần thiết yếu cử đụng được nữa.

Điều này gây bất ngờ cho anh em nhà họ Lộ, Vân Trọng tiến công ra một chiêu đắc thủ, xông tới giống như mãnh hổ, quát bự một tiếng, lại quét thêm một chưởng nữa vào eo Lộ Minh. Lộ Minh cũng lanh lẹ, gấp rút né tránh, Vân Trọng chém xuống một chưởng, cầm cố rồi luân phiên tay đoạt lấy kiếm của Lộ Minh.

Rắt một tiếng, thanh trường tìm cũng gẫy đôi. Lộ Minh, Lộ Lượng đồng thời nhảy đầm vọt ra, cả hai bằng hữu đều mỉm cười lớn.

Xem thêm:

Vân Trọng ngẩn fan định nhảy ngã ra bỗng dưng nghe Đàm Đài Kính Minh kêu lớn: "Không xong!"

Căn phòng đùng một cái xoay chuyển, chỉ vào chớp đôi mắt trời đất tối sầm, rồi một giờ đồng hồ ầm vang lên. Bổ ra căn hoa sảnh này có sắp đặt cơ quan, chỉ vào chốt lát căn phòng đang trở thành nhà ngục.

Vân Trọng vỗ ra một chưởng, đấng mày râu chỉ cảm thấy cánh tay như ao ước gẫy, tường ngăn chẳng hề suy suyễn. Lộ Minh, Lộ Lượng ở mỉm cười lớn: "Nhà ngươi hãy bớt nóng nảy, cứ nghỉ ngơi trong vòng vài ngày, xin thứ bọn ta chẳng thể tiếp đãi ngươi". Ý hy vọng bảo để Vân Trọng đói vài ngày sau đó sẽ thu phục chàng. Vân Trọng tức tối nhưng cũng chẳng làm gì được.

Vốn là Lộ Minh, Lộ Lượng trong mấy những năm trước dã chạy thoát thoát ra khỏi Bắc Kinh, thời gian đó Vu Khiêm lặp vua mới, sẽ truy bắt bầy của vương vãi Chấn. Lộ Minh, Lộ Lượng bình thường ra vào đậy của vương Chấn, tương đối nhiều người biết bọn chúng là trọng tâm phúc của vương Chấn, lũ chúng cũng tương đối nhanh nhạy, nghe bao gồm tin xấu, lập tức quăng quật chạy, đầu tiên lại về nhà sắp đến xếp, toan lập công lao để gia công quà reviews quân Ngõa Thích, gắng là Vân Trọng lại dẫn xác tới cho nên vì vậy mới hạ độc thủ.

Vân Trọng sờ soạn trong bóng tối, Đàm Đài Kính Minh nói: "Tôi làm việc đây".

Vân Trọng cảnh giác tiến ngay cạnh qua, chỉ nghe Đàm Đài Kính Minh kêu ối chao một tiếng, bổ ra phái mạnh đã va vào dấu thương của nàng. Vân Trọng nói: "Đàm Đài cô nương, tôi bị tiêu diệt không tiếc, nhưng từ bây giờ đã liên luỵ cho cô nương".

Đàm Đài Kính Minh nghe cánh mày râu nói như vậy thì cảm thấy bất an, cúi đầu rỉ tai nói: "Không, đó là tôi liên lụy mang đến huynh, huynh cũng có thể chạy ra ngoài".

Vân Trọng cảm thấy trong tâm rất ngọt ngào, nói: "Vết thương của cô ấy nương chũm nào rồi?"

Đàm Đài Kính Minh nói: "Dù sao họ cũng chết, cứ mặc kệ nó?"

Vân Trọng nói: "Nhưng tôi không muốn thấy cô nương đau khổ!"

Trong phòng về tối đen, nước ngoài trừ hai con mắt của Đàm Đài Kính Minh, Vân Trọng thiệt sự chẳng thấy gì. Đàm Đài Kính Minh trải qua hoán vị nạn lại có thiện cảm rộng với Vân Trọng, nghe con trai nói như thế thì càng cảm đụng hơn, cuối đầu không nói. Vân Trọng nói: "Cô nương hãy tháo dỡ áo ra nhằm tôi trét thuốc".

Thông thường những người dân biết võ đa số mang theo thuốc kim sang, trị thương bên ngoài, Vân Trọng vừa nói vừa gửi tay ra, nói: "Cô nương hãy chũm lấy tay tôi, chỉ vào dấu thương của cô ấy nương".

Đàm Đài Kính Minh lạnh rang mặt, tuy nhiên nghĩ lại trong phòng về tối vén không còn áo cũng ko phải gì, nàng vốn là tín đồ phóng khoáng, vì thế không đẩy tay Vân Trọng ra, nhưng cởi áo khiến cho chàng trét thuốc.

Đàm Đài Kính Minh bị trúng tên sinh sống trên vai, Vân Trọng sờ vào dấu thương của nàng, cảm xúc một làn da trơn mịn, trong lòng dâng lên một cảm giác khó hình dung, chợt nghe Đàm Đài Kính Minh nói: "Vân huynh anh hùng trẻ tuổi, bị tiêu diệt một cách không ví dụ như nạm này thật là đáng tiếc!"

Vân Trọng nói: "Hôm ni bảo tàng chắc chắn là đã đem lại đến Bắc Kinh, tôi một lòng báo quốc, coi như vẫn làm một ít chuyện, chết cũng không tồn tại gì đáng tiếc".

Đàm Đài Kính Minh xốn xang vào lòng, nhủ thầm: "Người này tuy vắt chấp, tâm thuật cũng hơi thuôn hòi, nhưng cũng có chỗ xứng đáng quý".

Cả nhị người ở trong phòng tối cũng không biết trải qua bao lâu, đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng ngựa chiến hí, Vân Trọng nói: "Không xong. đối phương đang bao vây Bắc Kinh, chắc chắn quân Ngõa Thích đang đi đến đây. Nếu bầy chúng bắt bọn họ giao mang lại Ngõa Thích, tôi thà tự gần cạnh còn hơn, cô nương hãy sản phẩm lỗi tôi không chăm sóc".

Đàm Đài Kính Minh cười nói: "Vân huynh chết, lẽ làm sao tôi còn sống một mình? nếu tôi tham sinh sống sợ bị tiêu diệt làm sao đối mặt với Trương Đan Phong!"

Vân Trọng nghe xong, thấy mát dạ mát dạ, mà lại nghe nàng nói đến Trương Đan Phong thì lại khó chịu, nhủ thầm: "Té ra phụ nữ coi Trương Đan Phong quan trọng đặc biệt hơn cả mình".

Chỉ nghe tiếng vó con ngữa càng thời điểm càng gần, giờ đồng hồ trước cổng xong lại, một hồi sau thì nghe tiếng bước chân bước vào, Vân Trọng nắm chặt hai tay Đàm Đài Kính Minh, một hồi sau bỗng dưng nghe một tiếng nói ồm ồm vang lên: "Ai bị nhốt trong đó?"

Vân Trọng giận mình ghé gần kề tai Đàm Đài Kính Minh nói nhỏ: "Đó là Đàm Đài khử Minh! Đệ nhất superman ở Ngõa Thích".

Đàm Đài Kính Minh nói: "Tôi đã và đang nghe được, y là mặt đường huynh của tôi, mon trước y đặt chân đến Tô Châu, thăm Động Đình son trang".

Vân Trọng vẫn chưa biết chuyện ở trong nhà Đàm Đài, trong lòng lo ngại muôn phần, suy nghĩ thầm: "Đàm Đài khử Minh võ thuật cao cường, nếu như bị y bắt thì tự liền kề cũng không xong".

Chợt nghe Đàm Đài Kính Minh lại nói: "Đừng lên tiếng, gồm lẽ lúc này chúng ta ko mất mạng, Vân huynh hãy nghe họ nói gì?"

Chỉ nghe Lộ Minh đáp rằng: "Bẩm cáo Đàm Đài tướng quân, trong này có nhân đồ vật phi thường!"

Đàm Đài khử Minh hỏi: "Là ai?"

Lộ Lượng nói: "Nói ra vững chắc tướng quân đã mừng, làm việc trong này đó là Võ trạng nguyên Vân Trọng, trước đây là Phó thống lĩnh Ngự lâm quân, lần trước tướng tá quân vào kinh, có thể đã từng gặp y, trong Ngự lâm quân y chỉ thất bại Trương Phong Phủ, dường như người còn sót lại là một đàn bà nghe nói là đàn bà tướng nghĩa quân gì đấy đến từ Giang Tô hết sức xinh đẹp! cửa hàng chúng tôi vốn định bỏ đói bọn chúng vài ba ngày, tiếp nối sẽ trói đàn chúng đem dâng lên, tướng tá quân đến đây thiệt đúng lúc, hai tín đồ này cứ nhằm mặc mang đến tướng quân xử lý".

Đàm Đài khử Minh kêu ồ một tiếng: "Đến tự Giang Tô? phái nữ ta bọn họ gì?"

Lộ Minh nói: "Chúng tôi vẫn còn chưa kịp thẩm vấn, tướng mạo quân thấy nếu mê say thì cứ giữ thiếu nữ lại, shop chúng tôi không để lộ nữa câu trước khía cạnh Thái sư".

Thái sư sinh hoạt đây đó là Dã Tiên, hai bằng hữu nhà họ Lộ dâng Đàm Đài Kính Minh mang lại Đàm Đài diệt Minh để cho nàng vừa cảm thấy bi lụy cười vừa tức giận.

Chỉ nghe Đàm Đài khử Minh nói: "Được, thả bọn chúng ra đây làm cho ta xem thử".

Đột nhiên ngôi nhà lại luân phiên chuyển, cửa sắt mở ra hết, Vân Trọng chưa kịp nhìn thấy gì thì Đàm Đài diệt Minh đang hỏi: "Chính là lũ chúng ư?"

Lộ Minh nói: "Vâng, chủ yếu là lũ chúng. Tướng mạo quân, bao gồm gì ko phải?" Nói chưa kết thúc lời, chỉ nghe ầm một tiếng, Đàm Đài khử Minh ra tay cấp tốc như điện, một tay tóm lấy nhấc mang hai em nhấc bổng lũ chúng lên, táng hai cái đầu vào nhau, cả hai chết không kịp kêu lên một tiếng.

Đàm Đài Kính Minh thấy cầm cố liền chạy mang lại ôm Đàm Đài khử Minh: "Ca ca".

Đàm Đài diệt Minh nói: "Ồ, muội đã bị thương, nhằm ta xem, vẫn không sao. Lần này muội trải qua bao gian khổ vừa rồi lại bị anh em nhà chúng ta Lộ bắt nhốt. Song, người trẻ tuổi phải trải qua nhiều nguy khốn mới cứng cỏi được".

Vân Trọng đứng một bên, ngây bạn nhìn Đàm Đài khử Minh, nói không ra lời. Đàm Đài diệt Minh nói: "Vân Trọng huynh, sao lại trùng hợp, họ lại gặp gỡ mặt. Lần này huynh không đề xuất liều mạng với tôi nữa". Cố kỉnh rồi mỉm cười cợt hỏi: "Lần này đến Tô Châu, huynh có gặp mặt Trương Đan Phong không?"

Vân Trọng nói: "Đã gặp".

Đàm Đài khử Minh nói: "Hai nhà đang hóa giải mối thù hận chưa?"

Vân Trọng tĩnh mịch không đáp, Đàm Đài Kính Minh rung lắc đầu.

Đàm Đài diệt Minh nói: "Đó đó là chuyện nhà của những người, tôi là tín đồ ngoài không tiện lưu ý tới. Chỉ cần tôi nhờ huynh đưa lời, lần này nếu vào kinh gặp Trương Đan Phong thì bảo y hãy yên lòng, Bắc Kinh đã làm được giải vây, quân Ngõa Thích có lẽ rằng đã trở về".

Đàm Đài Kính Minh vui tươi nói: "Ồ, thiệt không? Ca ca, Dã Tiên đã đến huynh biết ư?"

Đàm Đài khử Minh nói: "Y không nói. Tuy thế trong tình nắm này thì đề nghị lui binh. Ta ao ước phụng lệnh y mang đến trấn thủ Nhạn Môn quan, y sợ những cánh nghĩa quân của Minh triều kéo đến, ngăn đường rút lui mang đến nên mở ra chia một phần hai quân ở Nhạn Môn quan mang lại tiếp ứng mang đến y, ta âm thầm thông báo mang lại Kim Đao trại chủ, bảo bọn họ hãy bỗng kích Nhạn Môn quan trong thời gian ngày ta lên đường, hôm kia đã nhận được tin quân Ngõa thích trấn thủ Nhạn Môn quan với kỵ binh tuần tra bên ngoài bị Kim Đao chạy nhà đánh mến vong vượt nữa, Dã Tiên không ngờ rằng đó là vì ta, chỉ suy nghĩ rằng vày ta rút khỏi Nhạn Môn quan cho nên vì thế binh lực mỏng manh bắt đầu thất bại. Chuyện này làm cho lòng quân chấn động, lại thêm tình hình nước Ngõa ưng ý không yên. Ta thấy trong vòng nửa mon y vẫn lui binh".

Vân Trọng nghe thấy thì ngạc nhiên, y không ngờ Đàm Đài diệt Minh lại có tác dụng như thế, Đàm Đài Kính Minh hỏi: "Chúa công giờ như vậy nào?".Ý nàng hy vọng hỏi Trương Tôn Châu, Vân Trọng nghe nói tới tên quân địch thì chột dạ. Đàm Đài diệt Minh cười khổ sở rồi nói: "Mấy ngày này chúa công cực kỳ khổ não, người lúc nào cũng muốn thu phục lại nước nhà đại Châu, mà lại lại không thích để cho tất cả những người Ngõa Thích chỉ chiếm Trung Hoa, lòng cực kỳ mâu thuẫn. Ta cũng không khuyên giải được".

Đàm Đài diệt Minh quan sát bóng mặt trời rồi nói: "Ta phụng lệnh Dã Tiên cho đưa Lộ Minh, Lộ Lượng trở về, ni chỉ đành báo lại y bị quân thù giết chết. Thời gian không còn sớm nữa, ta đề nghị đi đây".

Nói ngừng rồi bước thoát ra khỏi nhà chúng ta Lộ, vệ sĩ y sở hữu theo phần nhiều canh gác bên phía ngoài cửa, dĩ nhiên cũng đi cùng y.

Vân Trọng cùng Đàm Đài Kính Minh chờ quân Ngõa phù hợp rút lui, nóng vội phóng ngựa chiến lên kinh, Bắc Kinh đã có được giải vây, mấy mươi dặm xung quanh không có bóng giặc, hai fan chạy được hơn tía mươi dặm thì gặp gỡ quân Minh dắt vào tởm đô, tái ngộ với Trương Đan Phong, Vân Lối, Vân Lối vui mắt ra mặt. Trải qua cuộc chiến này, Vân Trọng đã sút thù hận Trương Đan Phong mấy phần.

Nghĩa quân thứu tự kéo vào kinh, Vu Khiêm đổi báu vật của Trương Sĩ Thành làm ngân lượng vạc lương cho quân, lại dành được tấm địa thiết bị quân dụng, sĩ khí phấn chấn, thắng thường xuyên mấy trận, sau nửa mon quân Ngõa thích quả nhiên sẽ lui ngoài Nhạn Môn quan.

Một ngày nọ, Vu Khiêm hotline Trương Đan Phong với Vân Lối đến, nói: "Có một chuyện hết sức mạo hiểm, nhân hậu điệt bao gồm chịu có tác dụng không?"

Trương Đan Phong nói: "Nếu đại nhân căn dặn, dù dầu nóng lên lửa bỏng cũng ko từ".

Vu Khiêm trầm dìm một chốc rồi nói: "Đêm qua ta đã làm cho một bài bác thơ, nhân từ điệt hãy xem trước đã".

Trương Đan Phong mở tờ giấy, bên trên có bài xích thơ thất luật, thơ rằng: "Lỗ cha tinh trì thượng ngọc kinh, tam biên khấu lỗ duy nhất thời bình, dân gian ngọc thạch huân nghiệp, thiên thượng ngân hà tẩy gần cạnh binh. Hùng hổ hữu công hàm tiến thiếp, khuyển dương cô kế khả thâu sinh, tùng kiêm hải vũ công trằn tịnh, diệu toán tấn tri xuất thánh minh".

Lỗ tía chỉ hầu như tướng sĩ đó lập công lao. Ý nghĩa đa số của bài bác thơ là, giờ đây những ts có chiến công đã có thăng chức, bọn gian tặc phân phối nước đã biết thành tiêu diệt, mong mỏi rằng biên thuỳ yên tĩnh, giảm động can qua. Trương Đan Phong xem bài bác thơ thì dìm rằng: "Dân gian ngọc thạch huân nghiệp thiên thượng ngân hà tẩy gần kề binh. Thơ hay, tấm lòng của nhà thơ càng xứng đáng quý hơn. Ý của đại nhân là ước ao hòa hảo với Ngõa Thích?"

Đúng thế, cõi trần không kết thúc can qua nay chúng ta đánh chiến thắng trận, giản hòa cùng với họ, chẳng gồm gì thiệt thòi, Thái thượng hoàng giờ đây đang sinh hoạt nước người, chúng ta hãy tìm cách rước ngài về Trương Đan Phong giật mình, nghĩ về thầm: "Té ra là ông ta muốn cứu Hoàng đế. Nhưng nay đã lập vua mới, thái thượng hoàng trở về e rằng vẫn làm cạnh tranh Vu Khiêm, thời điểm đó chẳng yêu cầu ông ta đã gặp họa xuất xắc sao?" Chỉ nghe Vu Khiêm nói: "Hiền điệt, ta sẽ quyết. Vinh nhục thành bại của riêng rẽ ta là chuyện nhỏ, vua của thiên triều cần yếu làm phạm nhân binh mang lại kẻ địch. Các người hãy dò hỏi tin tức hộ ta, trong tương lai ta đang sai sứ thần mang đến giảng hòa, đón thượng hoàng trở về. Hơn nữa dã chổ chính giữa của Dã Tiên ko nhỏ, chỉ e sau thời điểm thất bại thì lại tiến công lần thiết bị hai".

Trương Đan Phong nghĩ ngợi rồi thoải mái nói: "Được tương lai tôi đang lên đường, vốn tôi không muốn về Ngõa Thích, nhưng vị chuyện này mặc dầu đao kề đứt cổ cũng phải đi. Nhưng mà chỉ một mình tôi đi ư?"

Vu Khiêm nói: "Ta sẽ nói cùng với Vân Trọng, nhằm Vân Lối đi cùng với hiền điệt nghe nói hai người tuy nhiên kiếm hợp bích sẽ không có ai địch nổi, có đúng không?"

Trương Đan Phong nói: "Không dám. Nếu như có thanh nữ cùng đi thì thật là tốt, hoàn toàn có thể ứng phó với tất cả cường địch".

Vu Khiêm mỉm cười, trong thú vui đầy hàm ý.

Ngày bữa sau hai người Trương, Vân cáo từ mọi bạn cùng bong khỏi Bắc Kinh, chuyến du ngoạn lần này hai tín đồ chợt thấy ruột gan thơi thới. Trương Đan Phong bước đi cười rằng: "Tiểu huynh đệ, lần trước tự Giang Tô cho bắc Kinh, phần nhiều bảo quãng mặt đường quá ngắn, nay đến Ngõa Thích mặt đường sẽ xa rộng nhiều".

Vân Lối mỉm cười: "Rồi cũng trở nên có một ngày cho tới nơi".

Trương Đan Phong mỉm cười cợt ngâm rằng: "Đời người lần khần chông gay, dù sương mặc dù tuyết cũng đề xuất xông trộn lên đường. Cuộc đời này họ có đi rất nhiều, làm cái gi có ngày đi hết!"

Vân Lối cảm xúc xao xuyến trong lòng, giả dụ chàng ao ước mình làm chúng ta đi không còn cuộc đời, vào lòng tất nhiên cảm kích tình ái si của chàng, nhưng nghĩ lại lời căn dặn của ca ca thì lại không khỏi bi ai bã, chỉ đành đưa vờ không hiểu biết nhiều dụng ý của chàng, mỉm cười: "Tú tài nghèo, đừng ngâm thơ nữa, nếu lừ đừ chỉ e chưa ra cho Nhạn Môn quan thì tuyết sẽ rơi, thời gian đó bắt đầu thật là dầm sương team tuyết!"

Hai fan đi mặt đường cười mỉm cười nói nói không thể cảm thấy thô tịch, nhưng các lần Trương Đan Phong nói tới chuyện riêng hai tín đồ Vân Lối lại né tránh. Từ bây giờ đến Dương Khúc, quân giặc đã rút lui, quán những cửa tiệm trong thành đầy đủ đã mở cửa, tiệm rượu lần thứ nhất Trương Đan Phong và Vân Lối chạm mặt nhau cũng thế. Trương Đan Phong mỉm cười rằng: "Tiểu huynh đệ, đệ bao gồm còn nhớ cửa hàng rượu này không?"

Vân Lối nói: "Suốt đời cũng không quên!"

Trương Đan Phong hoan lạc nói: "Ồ, đái huynh đệ! Thật hi hữu có bọn họ đều suy nghĩ như nhau...". Vân Lối ngắt lời chàng: "Cái gì mà phần đông nghĩ như nhau, tôi luôn ghi nhớ huynh đã ăn cắp tiền của tôi!"

Trương Đan Phong cười cợt rằng: "Thôi được bọn họ đừng đấu khẩu nữa, về lại khu vực cũ, chuyện xưa khó quên, bọn họ hãy uống vài bát cho say. đái huynh đệ, đệ hãy lặng tâm, lần này ta đang mời ko bảo đệ ăn uống quỵt nữa!"

Vân Lối nghe cánh mày râu nhắc lại chuyện cũ, bất giác mỉm cười, rồi hai fan buộc chiến mã trước cửa tiệm cùng cách và bên trong. Quân giặc lui không lâu, khách uống rượu trong tiệm không nhiều, Trương Đan Phong còn nhớ lúc trước tôi đã ngồi ở gần hành lang cửa số phía nam, vắt là thuộc Vân Lối chọn một bàn, bảo tiểu nhị bưng ra một bình rượu, giảm hai cân thịt bò, nộc một hơi cha chén rồi cười cợt rằng: "Lúc đó ta ngồi uống rượu một mình, đệ cũng thế, ta còn ghi nhớ đệ cứ liếc góc nhìn ta, giỏi lắm, bây giờ chúng ta sẽ ngồi với nhau, đệ không cần nhìn lén ta nữa".

Vân Lối e thẹn nói: "Ai chú ý lén huynh, cơ hội đó tôi thấy huynh như đang say, rất bi thiết cười, lại giống như hai tên trộm cứ liếc quan sát huynh, huynh cũng không còn biết cho nên tôi bắt đầu nhìn huynh, nào ngờ huynh lại sở hữu ý ba lơn tôi, không đề cập thì thôi kể lại đến bây giờ tôi vẫn còn đó rất giận huynh!"

Trương Đan Phong nói: "Thật không!" rồi tỏ vẻ nửa thiệt nửa đùa. Vân Lối giận dỗi nói: "Lòng dạ huynh thiệt là xấu xa!"

Trương Đan Phong nói: "Thật không? Vậy ta là 1 trong những ca ca xấu ư?"

Vân Lối nói: "Huynh còn trêu tôi, tôi sẽ không nói chuyện với huynh nữa!"

Trương Đan Phong lại uống cạn một chén cười rằng: "Hai thương hiệu tiểu tặc quan sát và theo dõi ta ban đầu ngồi nghỉ ngơi phía đông".

Khi quay đầu nhìn lại chỉ thấy làm việc phía đông cũng đều có người ngồi, đó là một trong những đạo sĩ mang áo xanh tướng mạo hiên ngang. Vân Lối nói: "Người này kiên cố chắc không phải là 1 trong những tên đái tặc". Rứa rồi cũng uống cạn một chén.

Vân Lối tuy không muốn nhắc lại chuyện xưa, tuy vậy cũng trở về chỗ cũ, nhớ lại tình cảnh đầu tiên tiên gặp rở Trương Đan Phong trong trái tim cũng có nhiều cảm xúc, thiếu phụ nghĩ bụng: "Lúc ấy mình ghét bỏ chàng, không ngờ nay lại biến chuyển tri kỷ, cũng bất ngờ rằng nam giới lại là quân thù của mình, còn đại ca của mình thì cứ nhớ côn trùng thù đời trước. Chuyện đời trái thật nặng nề đoán".

Trương Đan Phong chợt nói: "Tiểu huynh đệ, Hắc Thạch trang cách đó hơn mười dặm. Đệ có cần đến thăm nhạc phụ đại nhân của đệ không?"

Vân Lối ngạc nhiên, lưu giữ lại tình cảnh bi thương cười hơn thuộc Thạch Thúy Phượng đụng phòng, suýt chút nữa đang phun rượu ra. Trương Đan Phong nghiêm phương diện nói: "Phu nhân của đệ đã hóng lâu như thế, lúc này đã qua cơn chiến loạn, đệ cũng đề xuất đến thăm nàng để cho nàng im tâm".

Vân Lối lag mình, nghĩ lại tấm tình sy của Thạch Thúy Phượng thì thầm nhủ: "Đúng thế mình nên đến thăm nàng. Nhưng sao để cho nàng biết thân phận thực của mình?"

Đến khi ngẩng đầu lên thì thấy Trương Đan Phong đã mỉm cười của mình Vân Lối giận dỗi, nói: "Huynh cười cái gì? Huynh chẳng phải đã có lần mặc đồ phụ nữ đó sao, suýt nữa cũng đã động phòng với con gái của Dã Tiên!"

Trương Đan Phong cười cợt nói: "Nhưng ta đâu bao gồm thành thân với những người ta".

Vân Lối nói: "Thôi được chúng ta hãy uống dứt rồi mang lại tìm nàng, cho nữ giới biết thân phận của tôi. Nhưng lừng chừng Châu đánh Dân sẽ ở đâu?"

Trương Đan Phong nói: "Chuyện của đệ vốn lo không xong, còn mong làm mai nữa ư? Ta hỏi đệ, đệ có thay cỗ y phục khác, nếu không Thạch đái thư thấy đệ thì sẽ không buông đệ đi".

Khi Vân Lối thoát khỏi Bắc gớm đã hoá trang nam trang, thiếu phụ cúi đầu chú ý mình nói chuyện cười: "Huynh nói nhỏ dại tiếng, đạo sĩ ấy bên cạnh đó đang chú ý đến chúng ta".

Trương Đan Phong nói: "Y ko phải là người trộm, đệ hãy yên tâm".

Vân Lối đang có tâm sự trong lòng, uống vội chén bát rượu rồi nói: "Chúng ta đi thôi!" Rồi gọi tiểu nhị mang đến lấy tiền, nhưng túi tiền không cánh nhưng mà bay. Nàng không thể tinh được nghĩ bụng: "Chả lẽ đại ca lại đùa bỡn mình" Rồi đàn bà kêu lên: "Mau trả lại túi tiền!" quay đầu nhìn lại thì thấy đạo sĩ áo xanh đứng một bên, Trương Đan Phong vỗ bốp một chưởng về phía y quát tháo rằng: "Giữa thanh thiên bạch nhật nhưng mà ngươi dám giở trò!"

Đạo sĩ ấy đùng một phát ngiêng vai, tránh mặt chưởng lực của Trương Đan Phong, nói: "Ngươi dám đánh người?"

Vân Lối thất khiếp đạo sĩ này ra tay thiệt nhanh, y hoàn toàn có thể né tránh một chưởng của Trương Đan Phong, Trương Đan Phong ra tay rất nhanh, đột nhiên chụp tới cười cợt lạnh nói: "Té ra ngươi là kẻ trong nghề!" cầm cố rồi giật được ví tiền của Vân Lối, quát lác rằng: "Tang vật ở đây, ngươi còn dám nói gì nữa?"

Chỉ nghe soạt một tiếng, đạo bào của đạo sĩ ấy bị Trương Đan Phong kéo rách một mảng, y lướt thoát khỏi chưởng lực của Trương Đan Phong, phóng thoát ra khỏi cửa sổ.

Lão nhà quán kêu lớn: "Ối chao, chi phí rượu của tôi, người đâu, bao gồm cường đạo".

Trương Đan Phong cuống quýt mở túi tiền, ném ra một đĩnh bạc để lên trên bàn: "Hãy tính trả mang lại tôi".

Đĩnh bội nghĩa này trả chi phí rượu cho tất cả ba người vẫn tồn tại dư, lão chủ quán vui mừng, đã định đáp tạ, Trương Đan Phong đã nâng Vân Lối thuộc nhảy xuống.

Trên đường bạn rất ít, chỉ thấy đạo sĩ cưỡi một thớt khoái mã phóng ra cửa thành. Trương Đan Phong vội vàng phóng lên ngưạ đuổi theo.

Vân Lối nói: "Đã mang lại túi tiền, còn xua theo có tác dụng gì?"

Trương Đan Phong nói: "Không, đạo sĩ này thân tủ phi phàm, chắc chắn chắc không hẳn là thương hiệu tiểu tặc bình thường, ta buộc phải hỏi mang đến rõ ràng!"