Trời vào ướp đông lạnh buốt. Gió táp vào mặt. Sương quất vào môi. Lạnh cơ tái, người run lên từng cơn bần bật. Hai hàm răng va vào nhau cồm cộp. Đà Lạt thay đổi đón tiết đổi thay. Sáng sớm, nó đưa tay hứng số đông giọt sương mai lóng lánh đọng trên lá mít non. Sương giăng bí mật một góc trời. Sương cất cánh tựa khói chỗ nơi.

Bạn đang xem: Chuyện chàng sinh viên phần 1

*


Trưa trưa nắng nóng lên rồi. Tia nắng và nóng xé tung trời phơi bản thân xuống khía cạnh đất. Nắng nóng tinh nghịch soi vào tận mắt. Nó lag mình gửi tay chận ngang vầng trán dồ cao.
Mới đó, nhưng chiều xuống lúc nào, mưa rơi dịu lên mặt hàng mi, đôi mắt. Chiều buông xuống lòng nó buồn, ghi nhớ mẹ. Nó ngồi chỗ gốc mít của khu vực trọ ngắt từng lá mềm, xé bé dại chúng ra. Tay xé lá, nó nghe lòng thổn thức. Ko biết bây chừ mẹ có tác dụng gì? Mẹ nạp năng lượng cơm tối chưa? người mẹ có nhớ nó không?
Nhập trường hôm ngày 2 mon 9. Tính đến lúc này mới gồm 59 ngày. Vậy nhưng mà nó nhớ chị em đến tảo quắt. Cũng tưởng mình trưởng thành rồi, 19 tuổi đâu còn là thơ dại. Nuốm mà… vẫn nhớ mẹ.
Không biết tụi bé Linh, con Thủy, dòng Thu bao gồm nhớ bà mẹ không nhỉ? Sao ko thấy đứa nào kể gì đến mẹ, cho cha? Tụi nó cất nỗi ghi nhớ trong lòng hay không biết nhớ? Chịu. Tụi nó khác, mình khác. Nhớ bà mẹ có gì xấu đâu. Đưa tay gạt nước đôi mắt nó đứng lên đi nhanh vào phòng để tránh ánh mắt Thu đang tò mò và hiếu kỳ nhìn nó.
– Đi ăn uống bánh xèo cùng với tao. Trời lạnh. Ăn bánh xèo là thú vui nhất. Ăn đến no vào là không còn nhớ. Chẳng phải: “Lòng nhớ bà mẹ cào ruột con”. Ăn vào thì no, no thì lấy đồ vật gi cào ruột nhưng không cào thì không nhớ nữa, đúng chưa?
– Tao ăn nhiều lần ở đó rồi. Mầy tưởng tượng đi. Trời giá nhé. Ngồi teo ro chờ dòng bánh xèo nóng ra lò.

Xem thêm: Những Điểm Du Lịch Nổi Tiếng Ở Đà Lạt, Top 54 Địa Điểm Du Lịch Đà Lạt Nổi Tiếng


– Để tao diễn tả mang đến mầy nhé: Đầu tiên cô tư cho chảo nóng lên rồi đổ dầu vào. Mang đến giá nè, tôm nè, mực nè. Thủy hải sản tươi sống ko đó… rồi xèo…xèo…
– Thì bột gặp dầu…Hai đứa bị đốt, lanh tanh cả lên, rét quá chúng rên: “xèo”, “xèo” hehe. Bạn ta lấy music của nó đặt làm cho tên bánh đó.
– À, còn nước mắm nữa. Ngọt vừa, này nhé có độ mặn của mắm, vị ngọt của đường, độ chua của thơm, cà. Tuyệt lắm…
– không hết đâu, sau khoản thời gian đậy nắp lại, chờ bánh chín. Bánh xèo phát ra mùi thơm của mực, tôm,,,
– Này nhé, khói từ lò đút bánh hòa với tương đối nóng từ cái bánh xèo bốc lên quyện vào không khí bay lơ lửng bên trên không, đáp nhẹ lên mắt, mũi, miệng, tóc tai, đầu, cổ …Cả người toàn mùi bánh xèo, hihi ko trốn đi đâu được. Thể nào sau khi về phòng mấy đứa sẽ tra khảo là nhì đứa mình trốn đi ăn bánh xèo mà không rủ bọn nó. Hehe…
– coi tao làm nè: Gắp một miếng bánh xèo lạnh giòn cuộn với 1 lá cải non, chấm nước mắm nam ngư cá cơm, bỏ vào miệng cắm thử. N…g…o… n… hì hì
Nghe cuộc đối thoại của chàng trai đẹp trai ấy nó phì cười. Ai lại tính tiền rau củ bao giờ? Hỏi gì nhưng ngô nghê chũm nhỉ? Rồi anh ta ra bàn đối diện và ngồi nạp năng lượng bánh xèo. Chốc chốc, nó lại nghe anh ta gọi: “Cô ơi, đến em thêm đĩa rau”
*

*

*

*

*

TP - Đất học xứ Nghệ đã tạo nên tôi của ngày hôm nay, một con người mới, một sức sống mới, mãi mang trong mình tâm huyết của tuổi trẻ...

Lớn lên vào một gia đình đông con, bố mẹ đã ko kể 60, tôi nhận thức được một điều rằng, đã tới lúc mình bắt buộc thay đổi phiên bản thân cùng tôi lựa chọn rời miền núi nghèo Quỳ đúng theo về thành phố Vinh học hành ở một môi trường mới, và chính 3 năm thpt ấy nhằm lại mang lại tôi một cuốn từ truyện tươi tắn về thanh xuân, về dòng mà người nào cũng hay hotline là ngôi nhà thứ hai.

*

Lương Tiến Đạt

Bước vào cánh cổng học viện Hành chính non sông với nhiều bỡ ngỡ, tôi dần trở phải bé nhỏ dại giữa rộng 1.000 tân sinh viên nhập học hôm ấy. Ba đưa tôi nhập học và chỉ còn kịp dặn vội con đôi bố câu, dúi cho tôi chút tiền bố mẹ tích góp được, rồi nét phương diện không che giấu được vẻ lo lắng, vội nói lời chào vày còn bắt buộc trở về mang lại kịp chuyến xe tỉnh khác chạy chiều về quê. Lúc đó, mặc dù buồn, tủi bởi biết mình không được như bao các bạn cùng trang lứa khác, cơ mà tôi không nản lòng. Tôi tham gia chuyển động thiện nguyện thuộc đội sinh viên tình nguyện đồng hương Nghệ Tĩnh, học viện Hành chính tổ quốc và đổi mới thành viên Ban Đối ngoại, Ban liên lạc đồng hương Sinh viên Nghệ Tĩnh trên Hà Nội, đơn vị chức năng đã rèn dũa cho tôi được nặng tay hơn, được tôi luyện một cách bài bản hơn về khả năng mềm - đồ vật mà không phải muốn là có.

Nỗ lực không kết thúc trong học tập, tiên phong trong các trào lưu Đoàn của học viện cũng như đội tình nguyện, một lần nữa, tôi lại thấy “Tự hào cùng trách nhiệm” khi được đứng vào cấp ủy bỏ ra bộ Sinh viên, học viện chuyên nghành Hành chính Quốc gia. Để rồi ngấm nhuần tứ tưởng “Vào Đảng để nỗ lực chứ chưa phải phấn đấu để vào Đảng”.

Là một cán cỗ đảng viên trẻ, tôi luôn luôn muốn truyền lại nhiệt huyết tuổi trẻ em cho các bạn tới đây đang là tân sinh viên, xuất xắc những chúng ta cùng yếu tố hoàn cảnh với tôi. Vị tương lai của họ có tươi sáng hay là không là nhờ vào vào bây giờ mình đang nỗ lực những gì. Học tập là để cho bản thân mình, học tập từ phần nhiều cái nhỏ dại nhặt nhất. Tôi cũng từng có lúc muốn bỏ cuộc, tuy nhiên tôi nghĩ mong bước ra khỏi cuộc sống thường ngày cơ rất thì đồng ý xuất phân phát điểm của mình, biết được điều này để rồi tiếp tục nỗ lực và không ngừng tỏa nắng nhiệt huyết. Tuổi trẻ em còn mức độ thì cứ đi, còn thời hạn thì cứ nghĩ và còn quyết tâm thì hãy cố gắng.

Tôi mới nhận ra rằng, cuộc sống thường ngày này còn nhiều điều giá trị lắm, hãy cứ sống với thiết yếu mình, sống với niềm say đắm tuổi trẻ em để sau này ngoái đầu chú ý lại thấy lấp lánh tuổi “thanh xuân tươi đẹp”.